Theo những lời Trấn Bắc Hầu nói, bầu không khí trong đại sảnh lập tức nghịch chuyển, từ căng thẳng đã trở nên nhẹ nhàng không ít.
"Hầu gia đây là..." Triệu Húc nhìn Trấn Bắc Hầu.
Trấn Bắc Hầu cười nói: "Nếu Vân cô nương thật sự là thích khách, để lại ngân châm chẳng phải quá bất cẩn rồi sao? Hơn nữa..." Nói tới đây, Trấn Bắc Hầu nhìn Vân Trân đứng giữa sảnh, nói tiếp, "Vương gia cũng đã nói Vân cô nương là người của vương gia.
Nếu là người của vương gia, vậy càng không có lý do ban đêm xông vào tướng quân phủ hành thích ta đúng không?"
Bỗng dưng, Trấn Bắc Hầu nhớ tới chất nữ đã chết của mình.
Nếu Túc Vương có thể giữ gìn Trản Anh chỉ bằng một nửa giữ gìn nữ tử này, vậy Trản Anh cũng không đi đến ngày hôm nay.
Tình cảm xưa nay không miễn cưỡng được.
Chuyện này muốn nói đúng sai, vậy chỉ có thể trách bọn họ có duyên không phận.
Ý niệm này chỉ lóe qua trong đầu Trấn Bắc Hầu, sau đó nhanh chóng biến mất.
"Trước đó còn có chút hoài nghi, hôm nay sau khi gặp Vân cô nương, chút hoài nghi kia đã không còn." Trấn Bắc Hầu nói, "Dù sao trên đời này, rất ít ai có thể ở dưới đôi mắt của ta không kiêu ngạo không siểm nịnh, huống chi là nữ tử.
Có dũng khí, lại có tự tin như vậy, ta tin trong số thích khách đột nhiên tướng quân phủ hôm qua không có Vân cô nương.
Chỉ sợ là có kẻ cố ý vu oan giá họa muốn ly gián tướng quân phủ và Túc Vương phủ."
Vân Trân hành lễ, cảm tạ ông ta tín nhiệm.
Triệu Húc gật đầu: "Đúng vậy, kẻ đứng trong bóng tối kia đúng là nham hiểm độc ác."
Chuyện này chỉ cần người của tướng quân phủ xúc động sẽ tạo thành hậu quả không thể vãn hồi.
Bởi vì người bọn họ giá họa là Vân Trân.
Chuyện Túc Vương và Túc vương phi không hợp, chỉ cần kẻ có lòng tốn chút tâm tư hỏi thăm liền có thể nghe ngóng.
Nếu Liễu gia để ý, vậy cái chết của Túc