"Khụ khụ...!Hầu gia nói như vậy làm Vân Trân sợ hãi." Vân Trân bắt lấy tay Trấn Bắc Hầu, cố gắng giúp yết hầu dễ chịu một chút, "Trong thiên hạ này có bao nhiêu người hầu gia không dám giết chứ? Vân Trân...!Chẳng qua là một tiểu nữ tử yếu đuối, sao dám nghĩ thế...!Khụ khụ..."
Càng nói, nàng càng khó hít thở.
Nàng chỉ có thể dùng sức giữ chặt tay Trấn Bắc Hầu, tranh thủ chút không khí cho bản thân mình.
"Không dám?" Trấn Bắc Hầu híp mắt, tay dùng sức.
Gương mặt Vân Trân đỏ bừng.
"Hừ!"
Ngay thời điểm Vân Trân cho rằng mình sẽ chết, Trấn Bắc Hầu đột nhiên buông nàng ra.
Vân Trân ngã xuống đất, ôm cổ, ho khan không ngừng.
"A!"
Thình lình, Trấn Bắc Hầu nắm tóc nàng, ép nàng ngẩng đầu.
Vân Trân vì đau đớn, khóe mắt cũng theo đó phiếm hồng.
"Ngươi rốt cuộc là ai? Tổ chức sau lưng ngươi rốt cuộc có mục đích gì? Binh phù đang bị các ngươi giấu ở đâu?" Trấn Bắc Hầu lạnh mặt giống như phán quan từ âm phủ tới, không màng tình cảm.
"Khụ khụ khụ...!Vân Trân không biết Trấn Bắc Hầu đang nói gì.
Ta là ai? Người Trấn Bắc Hầu phái đi điều tra hẳn đã tra từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ trong cuộc đời ta, tất cả đều bẩm báo.
Còn về tổ chức sau lưng, ta căn bản không biết tổ chức gì.
Nếu không biết tổ chức gì đó, vậy về binh phù, ta càng không biết nó bị giấu ở đâu."
"Hay cho hai chữ không biết!" Trấn Bắc Hầu híp mắt, "E rằng ngươi vẫn chưa biết thủ đoạn ép hỏi gian tế của Trấn Bắc quân chúng ta.
Vốn dĩ nể mặt Túc Vương, bản hầu còn định tha cho ngươi một lần.
Nhưng hiện tại xem ra, ngươi chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ."
Dứt lời, Trấn Bắc Hầu thả nàng ra, gọi Chiến Sơn Hà.
Chiến Sơn Hà đi vào.
Gã bình tĩnh liếc nhìn Vân Trân quỳ rạp