"À được." Người lùn Thất Công kia nghe xong, trên gương mặt xấu xí lộ ra nụ cười âm trầm, "Ta hi vọng là nữ nhân."
Tức khắc, Vân Trân cảm thấy chán ghét.
"Thất Công." Chiến Sơn Hà lên tiếng,"Phụ thân bảo ta đưa nàng tới bính thất, chỉ là muốn hỏi rõ lai lịch của nàng cùng tung tích của binh phù, không phải muốn thương hại nàng.
Nàng là người của Túc Vương."
Nghe Chiến Sơn Hà nói, Vân Trân kinh ngạc.
Nàng cho rằng Chiến Sơn Hà nhất định sẽ hận nàng như những người khác của Liễu gia.
Thậm chí, lý do Chiến Sơn Hà hận nàng sẽ nhiều hơn một chút.
Nhưng, nàng hoàn toàn không ngờ Chiến Sơn Hà lại giúp nàng nói chuyện.
"Chiến tướng quân, ngài đang nói đùa với ta à?" Thất Công nhảy xuống ghế, đi đến trước mặt Vân Trân, hai tay ôm vai, ngửa đầu, cười lạnh nhìn nàng, "Chỉ cần là người bị đưa tới Bính thất nào có ai không bị thương? Nếu không muốn thương hại nàng ta, hầu gia cần gì đưa nàng ta tới Bính thất? Chiến tướng quân, ngài có biết mấy câu ngài vừa nói nực cười thế nào không?"
Chiến Sơn Hà nhíu mày.
Gã đương nhiên biết.
"Ta mặc kệ ngươi dùng cách gì, nhưng cuối cùng, ta không hi vọng nhìn thấy trên người nàng xuất hiện vết thương trí mạng." Chiến Sơn Hà nói.
Thất Công nổi giận.
Nhưng rất nhanh, trên mặt gã lần nữa lộ ra nụ cười âm trầm giống như rắn độc.
"Tuy có hơi khó khăn, nhưng ta đồng ý khiêu chiến." Nói xong, Thất Công duỗi tay, "Chiến tướng quân, mời trở về.
Bính thất không phải nơi ngài nên ở lại lâu."
Lần này, Chiến Sơn Hà không nhiều lời.
Gã liếc nhìn Vân Trân một cái, rồi xoay người bỏ đi.
Loảng xoảng.
Thân ảnh Chiến Sơn Hà vừa biến mất ngoài cửa sắt, cánh cửa sắt nặng nề lập tức bị đóng lại.
Chớp mắt, trong phòng thẩm vấn chỉ còn lại Vân Trân và Thất Công.
Thất Công quan sát Vân Trân, sau đó đi đến bức tường bên trái, chậm rãi lựa chọn hình cụ.
"Ngươi tên gì?" Thất Công hỏi.
"Vân Trân." Vân Trân trả lời.
"Ngươi có biết