"Tỉnh thì tốt." Thất Công đứng trước mặt nàng, cười cười, "Hai vấn đề ta vừa hỏi, ngươi suy xét xong chưa? Đáp án hiện giờ vẫn giống lúc trước sao?"
Tay chân Vân Trân bị buộc vào giá sắt, ba xương ngón tay cùng xương bánh chè hai đùi đã bị gã đánh gãy, lúc này thoạt nhìn vô cùng chật vật.
Nàng hơi ngẩng đầu nhìn tên lùn trước mắt.
Trên thân thể, vết thương bị roi đánh sau khi xát thêm muối đã đau đến chết lặng.
Dù là vết roi hay ngón tay bị gãy, tất cả đau đớn nó mang lại nàng dường như đã không còn cảm nhận...
Nàng có lẽ chỉ còn một hơi cuối cùng.
Nàng không biết mình có thể kiên trì bao lâu.
Có lẽ có thể kiên trì qua đêm nay, có lẽ, ngay cả giây tiếp theo cũng không kiên trì được.
Nhưng nàng bắt buộc phải kiên trì.
Nàng không thể chết.
Nếu nàng chết, chẳng phải quá tiện nghi cho những kẻ hãm hại nàng sao?
Huống chi A Linh ở Quán Châu đang chờ nàng trở về.
Nàng nhất định phải sống...
"Không...!Có..." Nàng nhìn chằm chằm tên lùn trước mặt.
"Hay lắm, không ngờ vẫn còn cứng miệng!" Thất Công cười nhạo, "Có điều, ta thích kẻ cứng miệng.
Kẻ càng có cốt khí, tra tấn càng khiến ta hưng phấn! Ha ha ha ha...!Như vậy, chúng ta thử xem rốt cuộc xương trên người ngươi cứng hơn hay thủ đoạn của ta lợi hại hơn!"
Dứt lời, gã ném cái túi trong tay tới dưới chân Vân Trân, sau đó lùi hai bước, đứng cạnh cửa.
Khoảnh khắc Thất Công ném cái túi kia xuống, trong lòng Vân Trân liền có dự cảm chẳng lành.
Rất nhanh, dự cảm của nàng được chứng minh, chính xác.
Một con rắn đen tuyền từ trong