Dứt lời, "cờ lê" kia liền kẹp lấy một ngón tay của Vân Trân.
"A!" Vân Trân kêu thảm thiết.
"Nói ta biết, kẻ đứng sau lưng ngươi là ai?" Thất Công nhìn nàng, "cờ lê" nhắm ngay ngón tay thứ hai.
"Sau lưng ta không có ai cả...!A..." Vân Trân còn chưa nói xong, "cờ lê" trong tay Thất Công lại dùng sức.
Xương ngón tay thứ hai cũng bị bấm gãy.
Vân Trân đau đến mồ hôi đầy trán, môi sớm đã tái nhợt.
"Nói ta biết, binh phù ở đâu?" Thất Công đứng trên ghế trước mặt Vân Trân, lần nữa hỏi.
"Ta...!Không biết...!A..."
Xương ngón tay thứ ba đứt gãy.
Rõ ràng là mùa đông tuyết lớn, xiêm y sau lưng Vân Trân đã ướt đẫm.
Xiêm y ướt đẫm không phải vì nóng, mà là vì quá đau.
Mọi người đều nói tay đứt ruột xót, nhưng hiện tại, người lùn trước mặt chỉ trong thời gian ngắn đã bấm gãy ba ngón tay của nàng.
Đau đớn như vậy, dù là ai cũng không thể chịu nổi.
"Chậc." Thất Công lui một bước, nhảy xuống ghế, tức khắc, chiều cao chỉ ở ngang eo Vân Trân, "Xem ra ngươi vẫn còn chút cốt khí.
Nhưng thứ không thiếu nhất trong Bính thất của ta chính là cốt khí! Dù sao đêm nay cũng còn dài, ta còn rất nhiều thời gian có thể thử tất cả hình cụ trong Bính thất trên người ngươi.
Ngươi có muốn chết cũng không chết được."
"Ngươi...!Chẳng lẽ ngươi quên trước khi đi Chiến tướng quân đã nói...!Ta là người của Túc Vương...!Ngươi không sợ..." Vân Trân dùng hết sức ngẩng đầu, giờ phút này, sắc mặt nàng đã tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi khiến tóc tai ướt đẫm, thoạt nhìn rất suy yếu.
"A, đương nhiên nhớ.
Có điều, hình như ngươi vẫn còn chưa giác ngộ thì phải! Nơi này là Bính thất, ngươi có biết Bính thất là gì không? Ngươi có biết Bính thất của