"Chính là...!Là người...!Trong kinh thành..." Giọng nói yếu ớt, đứt quãng.
Vẻ bực bội trên mặt Thất Công càng ngày càng rõ ràng.
Thế nên, gã bỏ qua ánh mắt thoáng thay đổi của Vân Trân.
Một cây ngân châm cực mềm bị Vân Trân phun ra từ trong miệng, hướng thẳng về phía Thất Công.
"A!" Thất Công hét lên thảm thiết.
Gã từ trên ghế ngã xuống đất.
"Ngươi...!Ngươi..."
Gã phẫn nộ chỉ vào Vân Trân, trên gương mặt xấu xí tràn ngập sự không cam lòng.
Có điều rất nhanh, gã lại trừng mắt nhìn Vân Trân.
Bởi vì gã ngã xuống đất, hôn mê.
"Phù..." Nhìn tên lùn ngất xỉu, Vân Trân mới thở phào nhẹ nhõm.
May mà có ngân châm kia.
Ngày đó, sau khi bị đưa vào tướng quân phủ, ngân chân và thuốc trên người nàng đều bị Liễu phu nhân không chút khách khí lấy đi.
Mà ngân châm vừa rồi dùng để đối phó Thất Công là trước khi vào Bính thất, Chiến Sơn Hà lén đưa cho nàng.
Lúc ấy nàng vô cùng kinh ngạc, không rõ tại sao Chiến Sơn Hà lại giúp mình.
Chẳng qua, kinh ngạc chỉ trong chớp mắt.
Trước khi vào Bính thất, nàng lén giấu nó vào trong miệng.
Đây là ngân châm mềm nàng đặc chế giấu trong vòng tay, chỉ cần cẩn thận sẽ không làm miệng bị thương.
Bính thất có nhiều hình cụ như vậy, mà nàng chỉ có một cây ngân châm, cho nên nàng bắt buộc phải giữ đến cuối cùng.
Nàng dùng xương ba ngón tay và xương bánh chè hai chân làm cái giá khiến Thất Công buông lỏng cảnh giác, lại để Thất Công thả phệ tâm xà, thời điểm gã cho rằng nắm chắc phần thắng, lừa gã tới gần.
Mà sau khi gã tới sát, Vân Trân cũng dám sơ ý.
Do vậy, nàng cố ý nói ấp a ấp úng chính là muốn kích thích gã, chọc giận gã, khiến gã cảm thấy bực bội.
Chỉ khi bực bội, gã mới không chú ý tới thứ khác.
Khoảnh khắc đó chính là cơ hội duy nhất của nàng.
Nàng bắt buộc phải thành công, cũng chỉ có thể thành công.
May mà, nàng thành công rồi.
...
Khi nãy dường như đã hao