Hai canh giờ đủ để Thất Công hỏi ra thứ gã muốn, đồng thời cũng đủ khiến một người sống bị Thất Công tra tấn đến chết.
Nghĩ tới đây, Chiến Sơn Hà thoáng nhíu mày.
Gã đưa ngân châm cho Vân Trân chẳng qua là vì bản thân quá rõ thủ đoạn của Thất Công.
Dù có tội hay không, chỉ cần bị đưa vào Bính Thất, chỉ cần tới tay Thất Công, đều sẽ bị tra tấn đến không ra hình người.
Cho nên, trước khi Vân Trân vào đó, gã cho nàng một cây ngân châm chẳng qua là vì phẩm hạnh của gã.
Cho dù hiện tại lập trường của gã và Vân Trân đối lập, gã vẫn là nghi phạm đánh cắp binh phù.
Nhưng gã không muốn nhìn một nữ tử cứ thế rơi vào tay Thất Công, bị tra tấn.
Huống chi binh phù rốt cuộc có phải do nàng trộm hay không, lúc này còn chưa có chứng cứ trực tiếp.
Nếu cứ thế đưa nàng vào Bính Thất...
Chiến Sơn Hà đưa Vân Trân cây ngân châm kia chỉ là xuất phát từ đạo nghĩa, cho nàng một cơ hội.
Một cây ngân châm đối với một nữ nhân không có công phu mà nói cũng chẳng có tác dụng gì lớn, huống chi là ở Bính thất, Vân Trân sao dám dùng cây ngân châm kia giết Thất Công?
Không phải Chiến Sơn Hà không tin thủ đoạn của Vân Trân, mà gã tin Thất Công hơn.
Vân Trân hẳn không làm được.
Cây ngân châm kia chỉ là một cơ hội.
Dùng tốt, có lẽ tại thời khắc mấu chốt sẽ giúp nàng chắn một kiếp.
Nhưng dù là Chiến tướng quân thời điểm đưa ngân châm cho nàng, gã cũng không dám chắc cây ngâm châm kia đến cuối cùng rốt cuộc có bao nhiêu tác dụng.
Có lẽ có tác dụng.
Có lẽ một chút tác dụng cũng không có.
Hai canh giờ đã qua.
Hiện tại cách hừng đông còn hai canh giờ.
Sau hừng đông, dù có kết quả hay không, với tính cách của Thất Công, gã đều sẽ giao ra một kết quả.
Đến lúc đó...
Chiến Sơn Hà do dự.
Bề ngoài, gã do dự không biết có nên cứu nữ nhân ở Bính thất kia không, có nên ra ngoài báo tin cho Túc Vương không.
Lúc này, có thể đưa nàng ra khỏi Bính thất cũng chỉ có mỗi Túc Vương.
Nhưng thực tế, tính