"Ngươi là ai?" Thất Công mất roi, tức muốn hộc máu.
Lập tức, một chân từ bên cạnh đá thẳng vào eo Thất Công.
"Ai da! " Thất Công kêu lên thảm thiết, ngã xuống đất, "Kẻ nào! Thế mà dám cả gan xông vào! " Thất Công ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy một nam nhân cao lớn khoác áo nhung màu đen đứng ở đó, mắt sáng như đuốc mà nhìn gã, ánh mắt kia giống hệt đang nhìn một kẻ chết.
"Trân Nhi! " Triệu Húc dời mắt đi, vội đi về phía Vân Trân.
Đến gần, hắn mới thấy rõ thương tích trên người Vân Trân nghiêm trọng thế nào.
"Trân Nhi! " Hắn nghẹn ngào gọi.
Vân Trân nghe thấy giọng nói quen thuộc, chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt thống khổ cùng tự trách của Triệu Húc.
"Xin lỗi, xin lỗi! " Triệu Húc ôm chặt nàng, không ngừng nói.
Nàng cảm giác có chất lỏng nóng bỏng theo cổ áo nàng rơi xuống, giống như động vật khát khô trên sa mạc đã lâu, cuối cùng cũng được uống một giọt nước.
Nàng thở dốc, muốn nói chuyện này không liên quan tới hắn, hắn không cần tự trách.
Nhưng không đợi nàng mở miệng, ý thức đã mất đi, hôn mê bất tỉnh.
"Trân Nhi?" Triệu Húc nhìn sắc mặt Vân Trân trắng bệch, hoảng hốt.
Cảm giác hoảng loạn này giống như hắn sắp mất đi Vân Trân.
"Túc Vương điện hạ, vẫn là mau chóng đưa Vân phu nhân ra ngoài trị liệu đi.
" Đúng lúc này, giọng của Chiến Sơn Hà vang lên.
Được gã nhắc nhở, Triệu Húc hoàn hồn.
"Không sai, tìm đại phu.
Ám Ngũ, lập tức mời đại phu tới đây.
" Triệu Húc ra lệnh.
"Vâng, vương gia.
" Ám Ngũ đáp.
Gã ném roi xuống, nhanh rời đi.
Bên này, Triệu Húc cẩn thận cởi trói cho Vân Trân, cởi áo choàng trên người khoác cho nàng, sau đó bế nàng lên, ra ngoài.
Thời điểm đi ngang qua Chiến Sơn Hà, hắn dừng lại.
"Ân tình của Chiến tướng quân hôm nay, bổn vương sẽ ghi nhớ.
"
Dứt lời, hắn liền ôm Vân Trân nhanh chóng rời đi.
"Tướng quân, tướng quân, không thể để họ đưa phạm nhân đi như vậy! Nếu hầu gia trách tội xuống, ta đây không sống nổi! Tướng quân, Chiến tướng quân! "