"Tiền bối." Vân Trân nhìn Miến Đà Loa, "Có đi hay không, ta nhất thời chưa thể trả lời ngài.
Hi vọng ngài cho ta thêm hai ngày để suy nghĩ."
"Thôi được." Miến Đà Loa gật đầu.
Nếu Miến Đà Loa lập tức trả lời, ông ta mới kinh ngạc.
"Ta đây sai người đưa ngươi về nghỉ ngơi nhé?"
Vừa rồi nói nhiều như vậy, Vân Trân cũng cần chút thời gian tự chải chuốt rõ ràng.
"Vâng, tiền bối."
Ngay lúc Miến Đà Loa định gọi người vào đưa Vân Trân đi, Vân Trân đột nhiên gọi.
Miến Đà Loa nhìn nàng.
Vân Trân hỏi: "Tiền bối, khi nãy ngài có nói sau khi tới Bắc địa, ngài có gặp cố nhân thuộc Tham Lang.
Ta có thể biết những cố nhân Tham Lang đó là ai không?"
"Ngươi hỏi những người đó làm gì?" Miến Đà Loa nhíu mày.
Ông vốn không muốn Vân Trân có bất kỳ liên lụy gì tới "Tham Lang".
Lúc trước kể Vân Trân nghe chuyện về mẫu thân nàng chẳng qua vì muốn thuyết phục nàng cùng ông ta rời khỏi Bắc địa.
Hiện tại, Vân Trân lại muốn biết những "cố nhân" đó?
Ông ta nói rồi, ông ta không muốn nàng có liên quan gì tới những người đó, cho nên không cần biết gì cả.
Bởi vì vận mệnh chú định đều có định luật.
Như hai người đi ngang qua đường, nếu ngươi không gặp ông ta ở đâu đó trên thế gian này, như vậy dù hai người đụng nhau trên phố, tầm mắt của ngươi sẽ không dừng lại ở người nọ một giây.
Nhưng một khi ngươi biết bản thân đã từng gặp ông ta, dù ông ta không biết ngươi, nhưng chỉ cần ngươi nhìn ông ta, ông ta chắc chắn sẽ chú ý tới ngươi.
Đây là đạo lý.
"Chỉ để đề phòng." Vân Trân giải thích, "Nếu bọn họ tới gần ta, ít nhất ta cũng có chuẩn bị trước."
Miến Đà Loa trầm mặc, giống như đang tự hỏi rốt cuộc có nên nói nàng biết không.
"Trong số bọn họ có người tên Bát gia đúng không?" Đúng lúc này, trong đầu Vân Trân bỗng nghĩ tới một người.
Miến Đà Loa chấn động, không dám