Y Lan, nữ nhân tên Y Lan kia...!Hình như dung mạo có sáu bảy phần tương tự nàng...!Cũng chính vì điểm này, Lưu Vân Bạch mới tính kế nàng, khiến nàng thiếu chút sập bẫy của hắn ở trong tòa viện đó!
Đều tại về nàng và nữ nhân tên Y Lan kia tương tự nhau.
Nhưng nếu...!Nếu nàng và nữ nhân tên Y Lan kia vốn có quan hệ huyết thống thì sao? Bọn họ vốn dĩ là người một nhà?
Cho nên mới tương tự nhau, không phải vì "thiên hạ rộng lớn, việc lạ gì cũng có", mà là vì hai người vốn dĩ là người thân!
Nếu Y Lan đến từ "Tham Lang" Thịnh gia, vậy quan hệ giữa Lưu Vân Bạch, nhi tử của bà và đương kim Thánh Thượng, cùng "Tham Lang" Thịnh gia...
Vân Trân không dám nghĩ tiếp nữa.
"Vân Trân?" Miến Đà Loa nhìn nàng.
Vân Trân lắc đầu: "Ta không sao."
Nhưng nàng lúc này căn bản không giống không sao.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lão Bát kia có phải tới tìm ngươi không? Ông ta đã biết cái gì?" Miến Đà Loa hỏi.
"Bát gia không biết gì cả.
Ta và ông ta quen nhau là vì chuyện khác.
Tiền bối, thật ngại quá, ta hơi mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi."
Miến Đà Loa thấy sắc mặt nàng trắng bệch, lời muốn nói lại nuốt trở vào.
"Vậy ngươi về phòng nghỉ ngơi đi.
Chờ sau bữa trưa, ta sẽ xem thương tích ở tay chân ngươi." Miến Đà Loa nói.
"Đa tạ tiền bối." Vân Trân gật đầu.
Miến Đà Loa nhìn nàng một lát, cuối cùng ra ngoài gọi người.
Không bao lâu, Hữu hộ pháp đi theo Miến Đà Loa quay lại.
Vân Trân được gã cõng về phòng dành cho khách nghỉ ngơi.
"Hữu hộ pháp, giáo chủ đi đâu?" Trước khi Hữu hộ pháp đi, Vân Trân hỏi.
Nàng biết mình sẽ không có được đáp án từ chỗ Miến Đà Loa, cho nên chỉ có thể tới hỏi Hữu hộ pháp.
"Ta không biết." Hữu hộ pháp đưa lưng về phía nàng, nói, "Hành tung của giáo chủ xưa nay thần bí, chưa từng nói cho ai biết.
Ngay cả lần này, ta nhận được thư của giáo chủ, vội vàng tới Bắc địa, cũng chỉ gặp Miến Đà Loa, không nhìn thấy giáo chủ."
Nói xong, Hữu hộ pháp nhấc