Vân Trân tới viện của Độc Thủ Y Tiên, tìm được người trong phòng ông ấy.
"Sư phụ? Ngài muốn xa nhà sao?" Vân Trân thấy ông đang thu dọn hành lý, kinh ngạc hỏi.
Độc Thủ Y Tiên dừng lại, cầm bầu rượu trên bàn, uống một ngụm: "Không phải xa nhà, là rời đi."
Rời đi?
Vân Trân sửng sốt.
Độc Thủ Y Tiên giải thích: "Nhiều năm trước, Tô Uyển Khanh giúp ta, ta đồng ý giúp bà ta làm ba chuyện.
Chuyện thứ nhất, ta sớm đã làm nhiều năm trước kia.
Chuyện thứ hai chính là ta ở lại Thanh Lương sơn trang, dạy con năm năm.
Hiện tại kỳ hạn năm năm đã đến, cũng là lúc ta nên đi rồi."
"Nhưng sư phụ..." Vân Trân thở dốc.
"Được rồi, không cần nói gì nữa." Độc Thủ Y Tiên lại uống ngụm rượu, "Lão nhân già rồi, không thích nghe những lời buồn nôn kia, con tốt nhất đừng có nói...!Nói thật, ban đâu Tô Uyển Khanh bảo ta tới Thanh Lương sơn trang dạy một nữ oa tám tuổi y thuật, ta thật sự không muốn.
Nhưng sau khi gặp con, ta đã dẹp suy nghĩ đó.
Ta phát hiện, con và ta rất có duyên phận, con ở mặt y độc cũng coi như là thiên tài khó tìm được.
Mấy năm nay, những gì lão nhân có thể dạy, đều đã dạy hết.
Con cuối cùng có thể đi được bao xa, phải xem tạo hóa của con..."
Nói tới đây, Độc Thủ Y Tiên từ trong tay nải lấy ra một quyển sách đưa cho Vân Trân.
"Những thứ trong quyển sách này đều là tuyệt học của Dược Vương Cốc ta.
Từ hôm nay trở đi, lão nhân ta chính thức lấy thân phận cốc chủ thứ mười bảy của Dược Vương Cốc nhận con là đệ tử của Dược Vương Công ta, cũng là đệ tử chân chính của Độc Thủ Y Tiên ta.
Con có bằng lòng không?" Độc Thủ Y Tiên nói.
Bộ dáng tùy ý của Độc Thủ Y Tiên lại khiến Vân Trân đỏ mắt.
Nàng biết, lần này sư phụ thật sự nhận nàng là đồ đệ, chứ không phải vì thỉnh cầu của Tô trắc phi.
"Sư phụ ở trên, xin nhận một lạy của đồ đệ Trân Nhi." Vân Trân quỳ xuống, kính trà, bái sư lễ.
"Tốt tốt tốt!" Độc Thủ Y Tiên uống ly trà, sờ mặt nàng, "Quỷ