Cuối cùng, Vân Trân lấy danh nghĩa của sư phụ đem thuốc đến Đào Uyển.
Có điều, nàng không vào trong, chỉ giao thuốc cho Nguyên Bảo, kêu Nguyên Bảo mang vào, hơn nữa đặc biệt dặn dò hắn không được nói với Triệu Húc là nàng đưa tới.
Nhưng tới tối, Triệu Húc phát phát hiện số thuốc đó trong rương hành lý.
"Tôn đại phu lo lắng vết thương của thiếu gia trên đường đi sẽ vỡ ra, cho nên buổi chiều đưa số thuốc này tới." Nguyên Bảo nhớ rõ lời dặn của Vân Trân, nói dối.
Sau khi nói xong, hắn lại thấp thỏm nhìn phản ứng của Triệu Húc.
Có điều, mặt Triệu Húc giấu trong bóng tối, không nhìn ra bất kỳ gì khác thường.
Nhưng nửa ngày sau, Triệu Húc lên tiếng, lệnh Nguyên Bảo đưa đống thuốc này về.
"Thiếu gia, tại sao chứ? Nhiều thuốc như vậy..." Nguyên Bảo đang nói, Triệu Húc liền trừng mắt ý bảo hắn câm miệng, "Được rồi được rồi, tiểu nhân đi ngay."
Dứt lời, hắn vội vội vàng vàng chạy tới ôm mớ thuốc vào lòng, chạy ra ngoài.
Triệu Húc đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm nơi vốn nhét đầy thuốc tới xuất thần.
...!
"Sự việc là như vậy."
Sau khi đặt lọ thuốc lên bàn, Nguyên Bảo kể lại mọi chuyện.
Từ lúc xảy ra chuyện đó, Vân Trân liền chủ động dọn ra khỏi Đào Uyển, trở về nơi ở trước kia.
Vân Trân nghe nói Triệu Húc trả số thuốc này, ngoại trừ vẻ cứng đờ ban đầu cũng chỉ còn lại trầm mặc.
"Làm phiền ngươi." Vân Trân hoàn hồn, nói với Nguyên Bảo.
"Cũng không phải phiền toái gì, ngươi chỉ là quan tâm thiếu gia...!Có điều Trân Nhi, ngươi và thiếu gia..."
"A, không phải ngươi nói phải về gấp sao?"
"A, thiếu chút quên mất!" Nguyên Bảo trừng mắt nhìn nàng, gấp gáp chạy đi.
Vân Trân đè cái bàn, chậm rãi ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm mấy lọ thuốc tới phát ngốc.
Xem ra, thật sự không thể vãn hồi rồi.
...!
Sau đó, Ngụy Thư Tĩnh tới từ biệt nàng, nói là gần đây địa giới Nam Hoang không an toàn, Tô trắc phi lo Triệu Húc đi trên đường xảy ra chuyện, bảo y đi theo hộ tống.
Lần này đi ít nhất phải một tháng mới có thể trở về, cho nên y cố ý tới từ biệt nàng.
"Ta không ở sơn trang, muội