"Bát gia yên tâm." Vân Trân nhàn nhạt nói, "Vân Trân đương nhiên biết rõ tình cảnh của mình.
Dù sao Vân Trân lưu lạc tới ngày hôm nay cũng nhờ Bát gia."
Đối mặt với sự trào phúng của nàng, Bát gia không tỏ thái độ gì.
"Vân cô nương, mời đi bên này."
...
Đây là lần thứ hai Vân Trân nhìn thấy Thất hoàng tử người Nhung.
Lúc này, là nàng bắt mạch cho hắn.
Cả quá trình, Thất hoàng tử đều mang mặt nạ, không nói gì.
Vân Trân hỏi chuyện, đều là người hầu bên cạnh hắn trả lời.
Như vậy càng thêm khẳng định phỏng đoán của nàng về Thất hoàng tử.
Sợ nhất là người quen.
Bắt mạch xong, cũng không có gì trở ngại.
Sau khi kê phương thuốc, Vân Trân định rời đi, nhưng đột nhiên bị thủ vệ ngoài cửa cản lại.
"Trước khi hoàng tử hoàn toàn khôi phục, mong đại phu tạm thời ở lại phủ đệ, đừng rời khỏi." Thủ vệ dùng khẩu âm của người Nhung nói với Vân Trân.
"Đây là giam lỏng?" Vân Trân ngồi trên xe lăn, híp mắt hỏi.
"Đại phu, mời." Nói xong, không đợi Vân Trân có phản ứng, hộ vệ kia liền đẩy xe lăn nàng đi.
Vân Trân không nói nữa.
Dù sao cũng nằm trong dự tính của nàng.
Có điều thời điểm đi qua một căn phòng, dưới mái hiên đối diện, có người bay qua.
Chỉ là sườn mặt trong chớp mắt lại khiến Vân Trân có cảm giác quen biết, giống như đã gặp ở đâu đó.
Đã gặp ở nơi nào đây?
Vân Trân nhíu mày.
...
Chờ nàng tới nơi, mới biết Miến Đà Loa cũng bị "mời" tới.
Cứ thế, "sư đồ" bọn họ bị giam lỏng trong phủ đệ của Thất hoàng tử.
Phủ đệ này lúc trước là nơi ở của thành chủ Lạc thành, vô cùng xa hoa, hoa cỏ bên trong không hề vì chiến loạn mà hư hỏng.
Mỗi ngày Vân Trân đều bị "mời" tới phòng của Thất hoàng tử, bắt mạch cho hắn.
Ngày tháng cứ thế trôi qua.
Đôi khi, nàng sẽ nhớ tới Triệu Húc ở Hỏa Diễm thành.
Nhưng mỗi lần nhớ tới, nàng đều cố gắng đè nén nỗi nhớ này, bắt bản thân suy nghĩ chuyện khác.
...
Vân Trân rời khỏi Hỏa Diễm thành đã một tháng.
Một tháng này, ngày tháng của Triệu Húc không hề tốt.
Hắn nhớ Vân Trân, nhưng trên thực tế hắn lại không có nhiều