Nghe Miến Đà Loa kể, Vân Trân mới biết Miến Đà Loa chỉ mới giải nửa độc của Thất hoàng tử người Nhung kia, đồng thời trong lúc giải độc, còn hạ cho hắn một loại độc khác.
Độc mới không phải kịch độc gì, nhưng một khi phát tác, nếu không uống thuốc giải, người trúng độc sẽ rất khó chịu, toàn thân như có kiến bò.
Nếu có thể vượt qua khoảng thời gian đó, đương nhiên là không sao.
Nhưng trên thế gian này rất ít ai có thể chịu sự thống khổ như vậy, cho dù nhịn được, nhưng những lần kế tiếp...
Vẫn luôn tra tấn, không có tận cùng.
"Độc này không bị phát hiện sao?" Vân Trân hỏi.
Bát gia nghi ngờ nàng, cũng không hoàn toàn yên tâm về Miến Đà Loa không.
Vân Trân tin, với thân phận tôn quý của người kia, chỉ cần là thuốc hắn uống, Bát gia sẽ luôn kiểm tra.
Tuy đại phu ở Lạc thành không nhiều, nhưng muốn kiểm tra trong thuốc có độc hay không, bọn họ vẫn có thể tra ra được.
"Việc này ngươi không biết rồi." Miến Đà Loa sờ râu, khoe khoang, "Đây là nghệ thuật."
Vân Trân hỏi nghệ thuật gì.
Miến Đà Loa nói, đôi khi mấy loại dược liệu dùng riêng sẽ không có độc, nhưng một khi dùng chung lại sinh ra kịch độc.
Dược liệu Miến Đà Loa kê đơn cũng dùng đạo lý này.
"Yên tâm đi, thuốc độc kia là lúc ta ở núi Kỳ Sơn nhàn rỗi nghiên cứu, trên đời này sợ rằng không có ai biết, càng miễn bàn đến việc có người biết dùng chung những dược liệu kia sẽ có hại."
Nói xong, Miến Đà Loa mượn cơ hội này hỏi Vân Trân có muốn bái ông làm sư phụ không.
"Ngươi xem, nếu ngươi bái ta làm sư phụ, y kinh và độc kinh ta nghiên cứu ở núi Kỳ La đều sẽ giao cho ngươi, chắc chắn có lời."
Vân Trân xua tay, tỏ vẻ bản thân bái sư cần phải được sư phụ Độc Thủ Y Tiên đồng ý mới được.
Miến Đà Loa nghe vậy, nói sư phụ của nàng chắc chắn sẽ đồng ý.
Nếu nàng khó xử, ông