"Vân đại phu, mời." Bát gia lên tiếng.
Vân Trân nhíu mày, cố gắng đè nén và khiếp sợ trong lòng, rút ngân châm ra, thi châm cho Vương Quân Ngọc.
Nửa canh giờ sau, Vương Quân Ngọc dừng run rẩy, nét thống khổ trên mặt cũng dần biến mất.
Vân Trân rút tay trái về.
Sở dĩ Vương Quân Ngọc như vậy là vì độc Miến Đà Loa hạ trong người hắn phát tác, loại độc này có hai cách giảm bớt, một là uống thuốc, hai là thi châm.
Trước khi hạ thuốc Miến Đà Loa đã tính kế, nếu Vân Trân chữa trị, thi châm sẽ tiện hơn uống thuốc.
Nếu Miến Đà Loa tới, cho uống thuốc sẽ tiện hơn thi châm.
"Sao Thất hoàng tử lại bị như vậy?" Đến lúc này, Bát gia mới mở miệng hỏi.
"Dư độc trước đó." Vân Trân bình tĩnh trả lời.
Bát gia nhìn nàng chằm chằm.
"Bát gia, ông ra ngoài trước đi, ta có vài lời muốn nói với Vân đại phu." Vương Quân Ngọc dựa vào đầu giường, nói.
"Vâng." Bát gia chắp tay với Vương Quân Ngọc, xoay người rời đi.
Trước khi đi, ông ta còn cho Vân Trân một ánh mắt cảnh cáo.
Bát gia đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Vân Trân và Vương Quân Ngọc.
Vương Quân Ngọc nhìn nàng, Vân Trân lại nhìn chằm chằm ngân châm trong tay.
"Vân đại phu..." Nửa ngày sau, Vương Quân Ngọc mới lên tiếng.
"Chuyện của ngươi, Vương lão gia và Vương phu nhân biết không?" Vân Trân đột nhiên ngẩng đầu, ngắt lời hắn.
Một năm trước, nàng rời khỏi kinh thành.
Khi đó nàng mất đi tình yêu, lại trúng Từ Bi Độ, không còn sống được bao lâu.
Nàng nói muốn trở về Nam Hoang, nhưng nàng biết bản thân đã không còn mục tiêu, dù có sống cũng như cái xác không hồn.
Nếu không phải giữa đường gặp phu phụ Vương gia, gặp Vương Kỳ Lân bị vú nuôi hạ độc, nếu không phải người Vương gia cực lực giữ lại...
Có lẽ nàng cứ mơ màng hồ đồ chết đi như thế, thậm chí chết ở đâu nàng cũng không biết.
Vương phu nhân nổi tiếng hung hãn, Vương lão gia là thương nhân, Vương Kỳ Lân là hỗn thế tiểu ma vương...!Bọn họ đều không phải con người toàn vẹn, trên người có rất nhiều khuyết điểm.
Nhưng những con người