Vân Trân hỏi xong, ngược lại đến phiên Tử Thị trầm mặc.
Vân Trân cũng không vội, kiên nhẫn chờ đợi.
Nàng biết nếu thật sự có tin tức quan trọng, Tử Thị chắc chắn sẽ nói với nàng.
Quả nhiên, không bao lâu, Tử Thị nói: "Thật ra ta cũng không nghe rõ...!Chỉ là thỉnh thoảng trong lúc mơ màng Chiến tướng quân sẽ nói...!Hình như trong Trấn Bắc quân có phản đồ, có kẻ đầu hàng người Nhung gì đó.
Dù sao khi đó ngài ấy cũng đang sốt, ta chỉ nghe đại khái mà thôi."
Phản đồ...
Quả nhiên có phản đồ.
Vân Trân nhớ Nhung Trạm từng nói, trong Trấn Bắc quân có người của họ, hơn nữa địa vị không thấp.
"Có biết ai không?" Vân Trân hỏi.
Tử Thị lắc đầu: "Ta đoán ngài ấy xảy ra chuyện cũng vì tên phản đồ kia.
Có lẽ phải chờ ngài ấy tỉnh lại mới biết được."
Tỉnh lại sao...
Vân trân cúi đầu.
"Nếu ngươi thật sự muốn đưa thứ gì đó tới Nham Biên thành, ta hi vọng ngươi có thể nghĩ cách ổn thỏa hơn." Tử Thị nói, "Ta nghĩ ngươi mang đồ tới Nham Biên thành, người Nhung sẽ nhận được tin, mai phục bên đường.
Tên đầu hàng người Nhung kia nói không chừng sớm đã có phòng bị.
Hiện giờ, chúng ta không biết gã là ai, hoặc là bọn họ là ai, ngươi cứ thế đưa đồ đi...!Lỡ như, ta chỉ nói lỡ như, người kia đang ở cạnh Trấn Bắc Hầu thì sao? Nếu gã mượn danh nghĩa của Trấn Bắc Hầu bắt ngươi giao đồ ra.
Ngươi giao đồ ra, chẳng phải tương đương với việc đưa đồ về lại tay người Nhung ư? Ta chỉ hi vọng ngươi có thể suy xét rõ ràng."
Vân Trân gật đầu, biết nàng ấy nói có lý.
Thật ra đưa đồ cho Triệu Húc mới thỏa đáng nhất.
Bởi vì Triệu Húc tin nàng.
Nhưng nơi này cách xa Hỏa Diễm thành.
Với tình hình trước mắt, xung quanh Nham Biên thành và Hỏa Diễm thành đã đầy thám tử người Nhung, chỉ chờ nàng chui đầu vô lưới.
Trước