Chiến Sơn Hà nói xong, trong lều trại rơi vào an tĩnh.
Vân Trân ngồi đối diện họ, chỗ đầu gối hơi đau, nàng lại không hề lo lắng.
Nàng đang tự hỏi một việc.
Nàng đang tự hỏi lời Chiến Sơn Hà nói là thật hay giả.
Nàng biết chuyện trong Trấn Bắc quân có kẻ đầu hàng người Nhung.
Thân phận người nọ rất cao, rất được Trấn Bắc Hầu tín nhiệm, Nhung Trạm cũng từng nói với nàng.
Người Chiến Sơn Hà nói quả thật phù hợp.
Lần đầu Nham Biên thành bị công phá, người nọ cũng vừa lúc thống lĩnh đội ngũ, cùng Chiến Sơn Hà kề vai chiến đấu.
Câu chuyện của Chiến Sơn Hà không có lỗ hổng.
Nhưng đừng quên, người gã nói phù hợp điều kiện, mà bản thân gã cũng là người phù hợp.
Hiện tại, câu chuyện của Chiến Sơn Hà chỉ là lời từ một phía của gã.
Gã hoàn toàn có thể vừa ăn cướp vừa la làng, gạt lòng tin của họ.
Lời Chiến Sơn Hà nói có tin được không?
Hiện tại, vấn đề này đang xoay quanh trong đầu Vân Trân.
Cuối cùng, nàng cắn răng, quyết định tin tưởng Chiến Sơn Hà.
Tuy rằng hoài nghi và cẩn thận lúc ẩn lúc hiện trên đầu, nhưng nàng vẫn quyết định tin Chiến Sơn Hà và Tử Thị.
"Có hai món đồ ta muốn cho hai người xem." Nói rồi, Vân Trân lấy ra hai món đồ trong lòng.
Một thứ là tấm bản đồ phân bố chiến lược và binh lực của người Nhung không thấm nước.
Thứ còn lại, là binh phù.
Binh phù của Trấn Bắc quân.
Binh phù bị người ta đánh cắp trong tướng quân phủ ở Hỏa Diễm thành hai tháng trước.
"Binh phù?" Chiến Sơn Hà mở to hai mắt.
Tử Thị cũng kinh ngạc nhìn Vân Trân.
"Ừ, đúng vậy." Vân Trân gật đầu, đưa binh phù vào tay Chiến Sơn Hà, "Đây là hai món đồ ta lấy từ Lạc thành."
Binh phù cùng bản đồ phân bố chiến lược và binh lực.
Hai tháng ở Lạc thành, nàng vẫn luôn tìm kiếm.
Nàng không biết mình đang tìm chính xác cái gì, nhưng nàng biết mình cần tìm được thứ hữu dụng cho Vân Hán Quốc, có thể đánh bại người Nhung.
Mà trùng hợp, một ngày nào đó, cả hai thứ