"Tính toán?"
Vì từ chối dùng thuốc, gương mặt bị lửa lớn thiêu hủy của Tôn Thúy Nga vẫn gồ ghề lồi lõm, cực kỳ xấu xí.
Đặc biệt là giờ phút này, nghe câu hỏi của Vân Trân, cả gương mặt nàng ta vì phẫn nộ, vì thù hận mà trở nên vặn vẹo, cực kỳ khủng bố.
"Đương nhiên là tìm Tô phi nương nương của chúng ta báo thù!"
"Báo thù?" Vân Trân bình tĩnh nhìn nàng, "Hiện tại, ngươi có thể làm gì?"
"Ngươi giúp ta! Chỉ cần ngươi giúp ta!" Tôn Thúy Nga túm chặt cổ tay của nàng, ánh mắt vừa hưng phấn vừa điên cuồng, "Ngươi có bản lĩnh như vậy, chỉ cần ngươi bỏ thuốc vào đồ ăn của bà ta, khiến bà ta hôn mê.
Sau đó, ta lại phóng hỏa thiêu chết bà ta, để bà ta nếm thử thống khổ mà ta phải chịu! Có điều chết như vậy thật đúng là tiện nghi cho bà ta..."
"Ngươi nghĩ quá đơn giản rồi." Vân Trân rút tay về, cắt ngang phán đoán của Tôn Thúy Nga, "Nếu thật sự có thể diệt trừ bà ta đơn giản như vậy, vì sao trước đây ta không ra tay?"
Tôn Thúy Nga cứng đờ.
Vân Trân nói tiếp "Vừa rồi ngươi cũng nói dễ dàng giết bà ta như vậy quá tiện nghi cho bà ta.
Ngươi phải biết, trả thu một người không phải là cướp đi mạng sống của kẻ đó, mà là tra tấn, khiến bà ta mất đi món đồ mình trân quý nhất."
Vân Trân nói xong, Tôn Thúy Nga nhìn nàng chằm chằm một hồi, đột nhiên cười ha ha, khóe mắt ướt át: "Nếu Ngụy đại ca...!Nếu huynh ấy biết ngươi là người như vậy, không biết có còn...!Thôi, hiện tại ta đã không còn tư cách nghĩ việc này nữa.
Có điều, đề nghị của ngươi không tồi.
Thứ bà ta trân quý là gì? Nhi tử của bà ta sao?"
"Không phải!" Vân Trân lập tức phủ nhận.
Thấy Tôn Thúy Nga lộ vẻ xem xét, nàng nói, "Thứ bà ta trân quý nhất, coi trọng nhất, khát vọng nhất, đương nhiên là quyền lực.
Ngươi muốn trả thù bà ta, vậy kiên nhẫn một chút..."
"Kiên nhẫn chờ đợi, ngay thời điểm bà ta sắp thành công, ngay thời điểm bà ta không nhịn được hưng phấn, phá hủy khát vọng của bà