Dĩ vãng, Triệu Húc còn quay đầu nhìn nàng.
Nhưng lần này, hắn hoàn toàn không có ý dừng lại, sau khi bái biệt Tô trắc phi liền trực tiếp chui vào xe ngựa.
Nguyên Bảo theo sau hắn có hơi luyến tiếc với Quả Nhi.
"A Tĩnh, an toàn của Húc Nhi nhờ cả vào ngươi." Tô trắc phi nói với Ngụy Thư Tĩnh.
"Vâng." Ngụy Thư Tĩnh gật đầu.
Sau đó, y dời mắt xuyên qua đám người tìm kiếm Vân Trân, dường như có gì muốn nói với nàng.
Nhưng ngay lúc này, xe ngựa bên cạnh đột nhiên chuyển động.
"A Tĩnh, ngươi cần đi rồi." Tô trắc phi nói.
Ngụy Thư Tĩnh nghe vậy, từ xa gật đầu với Vân Trân, sau đó xoay người lên lưng ngựa, đuổi theo chiếc xe đã rời đi.
Gió thu thổi bay cái nóng cuối cùng cũng mùa hè, bỗng dưng trời đất trở nên hiu quanh cùng phiền muộn.
Vân Trân nhìn xe ngựa đi xa, không nhịn được ma thở dài trong lòng.
Không biết ly biệt lần này khi nào sẽ gặp lại? Mà gặp lại, bọn họ sẽ còn thay đổi như thế nào?
Thời điểm trở về, Tô trắc phi nhìn lướt qua Vân Trân.
Vân Trân căng thẳng, lặng lẽ theo sau Tô trắc phi.
...!
Ngày thứ ba Triệu Húc và Ngụy Thư Tĩnh rời đi, Tôn Thúy Nga chết.
Giờ khắc này, thi thể của Tôn Thúy Nga đang nằm dưới sàn trong mật thất, Bích Diên ngồi xổm bên cạnh, cẩn thận kiểm tra hô hấp và mạch đập của nàng ta.
Vân Trân lãnh đạm đứng gần đó.
"Đã chết." Cuối cùng, Bích Diên đứng dậy, đưa ra kết luận.
Vân Trân nhìn nàng ta, không nói gì.
"Ta đi bẩm báo nương nương, ngươi nhớ xử lý thi thể sạch sẽ, đừng để kẻ khác phát hiện." Bích Diên nói.
"Ta biết rồi." Vân Trân đáp.
Bích Diên xoay người rời đi.
Vân Trân cúi đầu nhìn thi thể, không biết đang suy nghĩ gì.
Vào đêm, nàng mượn trời tối kéo thi thể ra sau núi chôn.
Buổi tối ngày thứ ba chôn thi thể, nàng lại vào sau núi.
"Ưm..."
Tốn sức một hồi, Vân Trân đã đào xong phần mộ.
Tôn Thúy Nga đột tử, đương nhiên không có quan tài, khi ấy thời điểm chôn nàng ta cũng chỉ qua loa dùng chiếu bọc lại.
Sau khi Vân Trân mở ra, phát hiện trên thi thể xuất hiện chút bùn đất.
Nhìn cảnh này, trong ánh mắt Vân Trân hiện lên sự hiểu rõ.
Nàng phủi