"Sơn...!Sơn Hà..." Trấn Bắc Hầu nhìn Chiến Sơn Hà.
"Nghĩa phụ." Chiến Sơn Hà duỗi tay đỡ lấy ông ta.
"Khụ khụ khụ..." Trấn Bắc Hầu bắt lấy tay Chiến Sơn Hà, cảm giác bất an mới dần tan đi.
Có điều, ông ta vẫn ho khan không ngừng.
"Vân cô nương, nghĩa phụ ta bị bệnh sao?" Chiến Sơn Hà quay đầu nhìn Vân Trân.
Vân Trân không lập tức trả lời, mà nhìn Trấn Bắc Hầu.
"A!" Đột nhiên, Trấn Bắc Hầu kêu lên một tiếng.
Chiến Sơn Hà nghe tiếng, thời điểm quay đầu, lại thấy Trấn Bắc Hầu như bị chuyện gì đó dọa sợ, sắc mặt tái nhợt.
"Nghĩa phụ?" Chiến Sơn Hà vội hỏi.
"Chân của ta...!Chân của ta...!Khụ khụ khụ...!Hình như không thể động đậy..." Trấn Bắc Hầu nhìn chằm chằm đôi chân, lẩm bẩm.
"Cái gì?" Chiến Sơn Hà mở to hai mắt.
"Chân của ta không động đậy được! Không có cảm giác! Tại sao lại như vậy..."
"Nghĩa phụ, ngài bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút...." Chiến Sơn Hà trấn an.
Nhưng Trấn Bắc Hầu lúc này đã hoàn toàn rơi vào thống khổ mất đi hai chân, căn bản không thể bình tĩnh.
"Là ngươi? Nhất định là ngươi!" Bỗng dưng, ông ta ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Vân Trân, "Khẳng định là ngươi, ngươi đã làm gì ta? Ngươi rốt cuộc đã làm gì với chân của ta? Nếu không, tại sao chân của ta không thể động đậy?"
"Nghĩa phụ..." Chiến Sơn Hà cản ông ta lại, áy náy nhìn Vân Trân.
"Sơn Hà, con đừng cản ta! Ta biết, khẳng định là ả đã giở trò! Ả hận ta, hận ta đưa ả vào Bính thất, hại ả bị Thất Công chặt đứt xương ngón tay, còn cả xương bánh chè...!Khẳng định là thế, cho nên ả mới mượn cơ hội này đánh gãy chân của ta! Khẳng định là thế..." Trấn Bắc Hầu kích động.
Nếu đổi thành ngày thường, ông ta chắc chắn sẽ không thất thố như vậy.
Nhưng gần đây, áp lực ông ta phải chịu thật sự quá lớn.
Đầu tiên là người Nhung đột nhiên công phá Lạc thành, sau đó là tới cách thành trấn khác, kế tiếp, tin tức Chiến Sơn Hà rơi xuống vực thẳm truyền tới...!Ông ta thống lĩnh Trấn Bắc quân, vất vả lắm mới lấy lại Nham Biên thành, nhưng