Vân Trân vừa hết câu, trong phòng lập tức an tĩnh lại.
Trấn Bắc Hầu trừng mắt nhìn nàng.
Ánh mắt phẫn nộ và điên cuồng dần theo đầu óc thanh tỉnh mà phai dần.
Nhưng nghĩ tới sự thất thốt vừa rồi, sắc mặt ông ta vẫn rất tệ.
"Vân cô nương, cô nương có ý gì?" Chiến Sơn Hà lo lắng, "Còn có thể sống được bao lâu...!Nghĩa phụ ta..."
Tuy Trấn Bắc Hầu vẫn còn phẫn nộ, nhưng thời điểm Chiến Sơn Hà nói chuyện, ông ta vẫn nhìn Vân Trân.
"Ừ." Vân Trân gật đầu, "Thương tích trên người hầu gia thế nào, không ai có thể biết rõ hơn chính hầu gia.
Ta tuy là đại phu, nhưng y thuật cũng có hạn.
Có vài bệnh có thể trị, nhưng có bệnh lại bất lực.
Vừa lúc hậu gia hình như cũng không tin tưởng ta, đại phu hành y cứu người, điều kiêng kị nhất chính là người bệnh không tin đại phu, nghi ngờ đại phu.
Người bệnh không phối hợp, vậy dù đại phu có giỏi thế nào cũng vô dụng, các ngài vẫn nên mời người cao minh khác đi.
Ta mệt rồi, xin cáo từ trước."
Nói xong, Vân Trân xoay người rời đi.
"Nữ tử này..." Trấn Bắc Hầu nhíu mày, "Đúng là không coi ai ra gì! Khụ khụ khụ..."
Chiến Sơn Hà duỗi tay vỗ lưng giúp ông ta: "Nghĩa phụ, ngài vẫn nên nói ít lại đi.
Vân cô nương không phải loại người đó."
"Con á, chẳng hiểu nữ nhân gì cả." Trấn Bắc Hầu lắc đầu, "Hành quân đánh giặc, con lợi hại.
Nhưng quan sát một người, con lại kém hơn vi phụ.
Khụ khụ...!Nữ tử họ Vân kia căn bản không đơn giản như con nghĩ, khụ khụ khụ..."
"Được rồi nghĩa phụ, ngài mới tỉnh dậy, cứ nghỉ ngơi trước đi." Chiến Sơn Hà ngắt lời, "Long Ngâm quân còn vài chuyện cần con xử lý."
"Ừ, con mau đi đi." Trấn Bắc Hầu ho khan, gật đầu.
...
Rời khỏi thành chủ phủ, Vân Trân thở dài.
Con người Trấn Bắc Hầu này đúng là lòng dạ hẹp hòi.
Nói thật, vừa rồi trị liệu cho ông ta, nàng thật sự muốn đâm sai mấy châm.
Cho dù có giở trò, nàng cũng có tự tin