Tức khắc, đám người Nhung vốn dĩ còn khí thế xông lên lập tức dừng lại.
Đồng thời, hỏa dược kia xuất hiện quá đột ngột, người đi phía sau căn bản không kịp có phản ứng, trực tiếp đụng vào người trước.
Bởi vậy, hiệu quả hỏa dược mang tới không ngừng mở rộng.
Có kẻ bị đạp lên, ngã từ trên lưng ngựa xuống.
"Hoảng loạn cái gì! Tiếp tục lên!"
"Không được dừng lại!"
"Mọi người đừng bị chút thủ đoạn của người Vân Hán dọa sợ! Bọn họ chẳng có bao nhiêu hỏa dược, các ngươi cứ việc xông lên!"
"Nghe theo Duẫn Trát tướng quân đi! Hỏa dược của họ sắp hết rồi, con đường tiếp theo không có nguy hiểm! Hiện tại vạn lượng hoàng kim đã ở trước mắt, nếu đánh cược một phen, có lẽ cả nửa đời sau đều không cần lo ăn mặc!"
Dưới từng câu dụ hoặc của tướng lĩnh, binh lính người Nhung vốn còn do dự lại khôi phục sĩ khí.
Đúng vậy, người Vân Hán có gì phải sợ?
Hiện tại, Hỏa Diễm thành bọn họ đã đánh hạ, còn sợ cái gì?
Chỉ cần tiến lên, trước mắt chính là vạn lượng hoàng kim!
"Lên!"
"Lấy đầu tên vương gia Vân Hán xuống!"
"Lên!"
Người Nhung lần nữa tiến lên.
Bọn họ đi khoảng mấy chục trượng, đều không gặp nguy hiểm, trong lòng càng thả lỏng, nghĩ thầm Duẫn Trán tướng quân nói không sai, người Vân Hán căn bản không có nhiều hỏa dược như vậy.
Vì thế, bọn họ cũng yên tâm.
Nhưng đúng lúc này, đất dưới chân lại nổ tung.
Ầm.
Ầm.
Triệu Húc đứng ở nơi xa, phía sau là tướng sĩ Trấn Bắc quân.
Bọn họ an tĩnh đứng đó nghe tiếng hỏa dược nổ mạnh.
Đó là lần nổ thứ hai.
Chứng minh kẻ địch đã rất gần bọn họ.
"Mọi người vào vị trí.
" Triệu Húc hạ lệnh.
Trấn Bắc quân phía sau nhận lệnh, bắt đầu chia ra ẩn núp.
Sau đợt nổ mạnh kia, người Nhung vốn đang hoảng loạn bỗng gặp đánh lén.
Có người trúng tên bỏ mình, có người vừa đi qua dưới mái hiên, còn chưa kịp thở phào đã bị đá trên nóc nhà rơi