Vân Trân không nhịn được mà hít sâu một hơi.
"Trân Nhi, sao vậy?" Quả Nhi nghe thấy động tĩnh, ném giấy tiền chạy tới, thấy người té xỉu bên chân Vân Trân, lập tức hét lên, "A, sao lại...!Ưm..."
Vân Trân vội chạy tới bịt miệng nàng ấy.
"Đừng kêu."
"Ừm ừm..."
Quả Nhi gật đầu, Vân Trân lúc này mới buông nàng ấy ra.
Sau khi buông ra, Quả Nhi hít sâu mấy lần, sau đó bắt lấy tay Vân Nhi, sợ hãi nói: "Đó...!Đó là ai? Trân Nhi, chúng ta mau về đi, dọa người quá!"
Vân Trân không nhúc nhích, mà ngồi xổm xuống, lật người dưới đất qua: "Gã là người tộc Cổ Tát, ta trước kia..."
"Cái...!Cái gì? Tộc Cổ Tát!"
Lần này, Quả Nhi thật sự không đợi được, vội vàng túm lấy Vân Trân, muốn rời khỏi nơi này.
"Không sao, ta từng gặp gã." Vân Trân lắc đầu.
Mấy tháng trước, nàng và Triệu Húc cùng vào Bích Lạc Cốc tìm kiếm băng lạc thạch, gặp Cổ Tát Cưu.
Mà người này, khi ấy đứng ngay sau Cổ Tát Cưu.
Chỉ là không biết sao người gã đầy máu lại xuất hiện ở nơi này?
Nghĩ vậy, nàng từ túi thuốc lấy ra thuốc cầm máu, bắt đầu thay người nọ xử lý vết thương.
Quả Nhi đứng phía sau nàng, nhìn đến sửng sốt.
Mãi đến khi Vân Trân băng bó xong, Quả Nhi mới từ trong kinh hoảng tìm về giọng nói của mình "Trân Nhi, vậy hiện tại ngươi định...!Làm gì?"
Vân Trân nhét khăn dính máu vào túi thuốc, đứng lên nhìn chằm chằm người dưới đất, nói: "Dù sao cũng từng gặp một lần, cũng không thể thấy chết mà không cứu.
Có điều, ta chỉ có thể giúp được như vậy."
Ngôn ngữ giữa người tộc Cổ Tát và người Vân Hán có khác biệt.
Đến nay bọn họ đều không rõ trong tộc Cổ Tát rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nếu cứ như vậy tùy tiện nhúng tay vào, Vân Trân lo sẽ chuốc lấy phiền toái.
Vết thương trí mạng trên người người này nàng đã thay hắn xử lý.
Kế tiếp gã sẽ thế nào, chỉ có thể xem tạo hóa của gã.
"Đi thôi."
Nghĩ vậy, Vân Trân liền muốn rời đi.
Nhưng ngay thời điểm nàng xoay người, người dưới đất đột nhiên tỉnh lại,