Chuyện Cổ Tát Cưu làm đầu tiên sau khi mở mắt chính là sờ chủy thủ trên eo.
Nhưng, gã lại không tìm thấy.
Ngây ra một lúc, chờ cơn đau đầu quá đi, gã mới nhận ra bản thân không còn ở trong núi, mà nằm trên một cái giường cứng trong căn phòng xa lạ.
Lúc này, bên tai truyền tới tiếng hít thở rất nhỏ, gã quay đầu, phát hiện có người đang ghé vào mép giường.
Đó là gương mặt quen thuộc, da thịt trắng nõn, ngũ quan tinh xảo mà mê người, có điều dưới hàng lông mi dai của nàng có quầng thâm nhàn nhạt, thoạt nhìn có vẻ tối qua bận rộn rất lâu.
Cổ Tát Cưu vốn còn phòng bị, ngay một khắc này đột nhiên lại có chút cảm xúc khác.
Gã nhìn lướt qua cách bài trí trong phòng, nào còn không rõ!
Thì ra là nàng, vật nhỏ!
Trên gương mặt tiều tụy kia hiện lên vẻ điên cuồng và kiêu ngạo của ngày thường.
Hắn khẽ cười, duỗi tay muốn sờ hàng lông mi như cánh bướm của nữ tử.
Nhưng ngay lúc này, đôi mắt vốn nhắm chặt kia bỗng dưng mở.
Vân Trân vừa tỉnh lại, liền thấy một hắc ảnh "xông tới".
Nàng không hề nghĩ ngợi, trực tiếp rút ngân châm ra đâm về phía hắc ảnh một cái.
"A!"
Lập tức, bên tai truyền tới tiếng kêu thảm thiết.
Loảng xoảng.
Đúng lúc này, cửa bị người bên ngoài mở ra, hộ vệ kia của Cổ Tát Cưu xông vào.
Thấy chủ tử nhà mình đang bị Vân Trân đâm ngân châm, gã trực tiếp cầm đao chém tới.
"Đừng! Dừng tay!"
Cổ Tát Cưu nhìn cảnh này, hét to một tiếng.
Bất chấp đau đớn trên tay, gã trực tiếp kéo nàng vào lòng, sau đó đứng dậy bảo vệ nàng phía sau lưng.
Hộ vệ kinh hãi, lập tức dừng tay.
Cuối cùng, thanh đao sắc bén kia dừng trên lưng Cổ Tát Cưu, dừng lại.
Người trong phòng đều hít sâu một hơi.
...!
Chờ Cổ Tát Cưu giải thích xong, tên hộ vệ lưng hùm vai gấu đỏ mặt, dùng tiếng Vân Hán không lưu loát lắp bắp xin lỗi Vân Trân.
"Được rồi! Không cần nói nữa, ngươi cũng không cố ý." Vân Trân xua tay, tỏ vẻ mình có thể hiểu.
Có điều...!
Nàng quay đầu, trừng mắt nhìn Cổ Tát Cưu giờ phút này đang ngồi trên