Sự xuất hiện của đứa bé kia đối với Vân Trân và Triệu Húc mà nói có lẽ chỉ là một khúc nhạc đệm.
Hiện giờ, chuyện quan trọng nhất của họ vẫn là thu dọn hành lý, chuẩn bị hồi kinh.
...
Lại qua một tháng, hành lý cuối cùng cũng thu xếp xong.
Bên phía kinh thành lại gửi thư thúc giục họ.
"Trân Nhi, ba ngày sau chúng ta sẽ khởi hành hồi kinh."
Vân Trân đứng trước cửa sổ, Triệu Húc duỗi tay từ phía sau ôm lấy nàng, cằm gác lên vai.
Lúc này thời tiết đã dần chuyển lạnh.
Nếu bây giờ khởi hành, thời điểm hồi kinh sẽ là mùa đông.
Vòng đi vòng lại.
A Linh đã hai tuổi.
Mà bọn họ cũng đã rời xa kinh thành ba năm.
Ở Quán Châu lâu như vậy.
Tuy nơi này có nhiều phiền phức, cũng từng xảy ra chiến tranh, nhưng đối với Vân Trân và Triệu Húc mà nói, ở đây tự do hơn.
Một khi trở về kinh thành, bọn họ như đôi chim bay lượn bên ngoài quay về lồng sắt.
"Nàng sợ không?" Triệu Húc hỏi nàng.
Hắn biết, điều nàng luôn hướng tới là cuộc sống tự do tự tại.
Nhưng hiện giờ, hắn lại khóa chặt nàng bên cạnh.
Tất cả những gì nàng hi vọng cách nàng càng ngày càng xa.
"Sợ." Vân Trân nói, "Nhưng dù thế, thiếp cũng sẽ trở về.
Bởi vì nơi đó có chàng, có A Linh."
Chỉ cần nơi có họ, dù là đầm rồng hang hổ, nàng cũng muốn vào.
Nghe câu trả lời của nàng, Triệu Húc ôm nàng càng chặt.
Kế tiếp, bọn họ không ai nói gì.
Nhưng bầu không khí giữa họ hoàn toàn không hề xấu hổ hay nhàm chán.
Bởi vì có đôi khi, giữa hai người không cần phải nói nhiều.
...
Thời điểm hồi kinh, Vân Trân vẫn quyết định đưa đứa bé kia theo.
Dù nó có phải A Dần hay không, nàng đều sẽ dẫn nó theo.
"Nếu nàng muốn nuôi nó, vậy cho nó một cái tên đi." Triệu Húc đề nghị, "Hoặc là nhận nó làm nghĩa tử."
Ở lại bên cạnh, dù thế nào cũng có tên.
Tuy rằng như thế có lẽ sẽ rất mạo hiểm.
Nhưng chỉ cần mãi mãi bảo vệ bí mật kia là được.
Vân Trân nghĩ nghĩ, nói: "Vậy chọn chữ Từ đi, từ trong nhân từ."
"Vân Từ." Triệu Húc gật đầu, "Cũng được.
Dù nó có phải đứa bé kia hay không, đều để ân oán của một thế hệ qua đi.
Để nó