Vương gia ở Toại Châu sớm đã nhận được tin.
Thời điểm xe ngựa của họ tới Toại Châu, Vương gia đã phái người chờ ở đó.
Kế tiếp, bọn họ tới Vương gia dừng chân.
...
Ăn cơm trưa xong, Vương lão gia nói có lá trà mới, muốn mời Triệu Húc dùng thử.
Triệu Húc rời đi cùng Vương lão gia.
Vân Trân bên này, Vương phu nhân cũng dẫn Vương Kỳ Lân tới nói chuyện.
"A, A Linh thật đáng yêu, thế mà còn nhớ nãi nãi." Vương phu nhân bế A Linh, trêu chọc.
Lần trước Vương phu nhân gặp A Linh, A Linh mới một tuổi.
Vân Trân không ngờ nó còn nhỏ, vậy mà nhớ.
Vương phu nhân lại nói vài câu, A Linh híp mắt nở nụ cười.
Vương phu nhân cũng cười.
Cuối cùng khiến Vương Kỳ Lân có hơi ghen tị.
"Con ăn giấm gì đấy hả?" Vương phu nhân nhìn nó, cười, "Nếu con có thể ngoan như A Linh, nghe lời như Tiểu Từ, nói không chừng nương còn có thể sống thọ thêm mấy năm."
"Hừ!" Vương Kỳ Lân làm mặt quỷ với Vương phu nhân, sau đó chạy ra ngoài chơi.
Vương Kỳ Lân đi rồi, Vân Trân và Vương phu nhân hàn huyên thêm một lát.
Sau đó, Vân Trân bảo vú nuôi đưa A Linh và Vân Từ xuống nghỉ ngơi.
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại Vân Trân và Vương phu nhân.
"Vân Trân à, lần này ngươi cùng Túc Vương hồi kinh...!Không sao chứ?" Vương phu nhân hỏi.
"Không sao." Vân Trân lắc đầu, biết bà muốn hỏi gì.
"Vậy thì tốt." Vương phu nhân gật đầu, "Dù thế nào Túc Vương cũng là nhi tử của bệ hạ.
Lần trước người Nhung đánh tới, Túc Vương lập công rất lớn.
Bây giờ mọi người trở về, khẳng định sẽ được bệ hạ khen ngợi."
Vân Trân chỉ cười cười, không tiếp tục đề tài này.
Hai người lại trò chuyện về A Linh, Vân Từ, Vương Kỳ Lân.
"Đúng rồi, lần này trở về, vương gia cũng nên cho ngươi một danh phận chính thức đúng không? Không biết thế nào Vương phu nhân đột nhiên nghĩ tới chủ đề này, liền hỏi Vân Trân.
Vân Trân sững sờ.
Có điều, nàng không thể hiện ra ngoài.
"Chuyện này còn rất khó nói.
Có điều, ta