"Lục hoàng huynh trở về đã nhiều ngày, Ngọc Dao thế mà vẫn chưa tới cửa bái phỏng." Triệu Ngọc Dao nhìn Triệu Húc, nói, "Đúng là thất lễ.
Chắc Lục hoàng huynh sẽ không tức giận đúng không?"
"Đương nhiên không." Triệu Húc trả lời.
Triệu Ngọc Dao cười cười, nhưng nụ cười kia chỉ là vẻ bề ngoài.
Nàng ta lại nhìn Vân Trân.
Vân Trân hơi nghiêng đầu nhìn nàng ta.
Triệu Ngọc Dao mỉm cười, có điều không nói gì thêm, cuối cùng hướng mắt về phía A Linh.
"Đây là hài tử A Linh của hoàng huynh sao? Thật đáng yêu, mau qua với đại cô cô đi." Triệu Ngọc Dao híp mắt, cong eo, vươn tay về phía A Linh.
A Linh bắt lấy tay áo Vân Trân, sợ hãi nhìn Triệu Ngọc Dao.
Nó tuy còn nhỏ nhưng rất ít khi luống cuống hay sợ người lạ, ngay cả khi lần đầu Triệu Húc dẫn nó đi gặp hoàng đế, nó đều thể hiện sự thông minh của mình, khiến hoàng đế càng yêu thích nó.
Chỉ là hôm nay không biết làm sao, thời điểm đối mặt với Triệu Ngọc Dao, nó thế mà hơi rụt rè nhút nhát.
Vân Trân đoán có lẽ do tâm tư của tiểu hài tửu đơn thuần.
Bọn chúng không giống người lớn học cách phỏng đoán người khác, hay che giấu chính mình.
Thời điểm đối mặt với ai đó, đa phần chúng sẽ dùng trực giác để phỏng đoán.
Trực giác nói với A Linh, người đứng trước mặt không phải thật sự thích nó, đôi mắt đang nhìn nó kia cũng khiến nó sợ hãi.
Cho nên, nó theo bản năng lùi bước.
Vân Trân nắm chặt tay A Linh.
Dù nó có thích hay không, nó đã sinh ra ở hoàng gia.
Người của hoàng gia cho dù tính kế nhau thế nào, bề ngoài vẫn phải duy trì sự hòa bình.
A Linh nên học cách thích ứng.
Nhưng Vân Trân lại đau lòng cho nó.
Làm mẫu thân, nàng càng hi vọng A Linh có một tuổi thơ vui vẻ.
"Xem ra ngay cả tiểu hài tử cũng biết Ngọc Dao công chúa không dễ ở chung?" Đúng lúc này, phía sau vang lên một giọng nói nhu hòa.
Giọng nói tuy nhu hòa, nhưng ý trong lời