Tử Thị đã vì Chiến Sơn Hà làm đến từng này, chẳng lẽ gã thật sự nhẫn tâm để nàng ấy cuối đời làm bạn bên đèn sao?
Vân Trân biết trước đây người Chiến Sơn Hà thích là Liễu Trản Anh.
Gã thích Liễu Trản Anh rất nhiều năm, nhưng hiện tại, Liễu Trản Anh đã qua đời ba năm.
Tử Thị trả giá vì gã nhiều như vậy, chẳng lẽ gã vẫn không muốn buông bỏ, chấp nhận Tử Thị sao?
Người chết cũng đã chết rồi, nhưng người sống vẫn phải tiếp tục sống, không thể vì người đã chết mà sống mãi trong quá khứ.
"Có lẽ Chiến tướng quân có suy nghĩ khác, chẳng qua chúng ta không biết thôi." Nghe nàng nói xong, Triệu Húc nói, "Cho dù không có thì đó cũng là chuyện của hai người họ.
Chuyện tình cảm, người ngoài rất khó nhúng tay.
Nàng không thể nói nàng thích một người, nàng trả giá rất nhiều vì người đó thì người đó nhất định phải thích nàng.
Cho dù đến cuối cùng người đó đáp lại nàng thì đó cũng không phải thích, chỉ là báo ân.
Tình cảm như vậy, nàng cảm thấy mình có thể đón nhận không?"
"Thiếp hiểu ý chàng." Vân Trân thở dài, "Là thiếp quan tâm quá nên bị loạn, mất đúng mực.
Chuyện này cuối cùng sẽ thế nào, chung quy vẫn là chuyện của hai người họ.
Thiếp là bằng hữu của Tử Thị, nhưng thiếp cũng không có lý do nhúng tay vào tình cảm của nàng ấy."
Hai chữ tình cảm vô cùng phức tạp.
Rất nhiều khi, ngay cả bản thân đương sự cũng không hiểu.
Nếu bản thân đã không hiểu, huống chi là người ngoài?
Đôi khi, đương sự nói với ngươi người khác thế này, người khác thế kia, có lẽ trong thời điểm nàng ấy phê phán, ghét bỏ, trên thực tế trong lòng lại rất thích.
Nhưng đối với người ngoài lại không phải vậy.
Thời điểm này, cho dù quan hệ giữa hai người có tốt, cũng không nên tùy tiện nhúng tay vào.
...
Quả nhiên không khác phỏng đoán của Vân Trân, sáng sớm hôm sau, trong cung phái y nữ tới Tào trạch, bề ngoài là nói bắt mạch cho Tử Thị, trên thực tế là muốn kiểm tra xem nàng ấy rốt cuộc có thật sự mang thai hay không.
Dù sao, hoàng đế trời