Triệu Húc không yên lòng, muốn cùng Vân Trân tiến cung, lại bị nàng từ chối.
"Nếu đã hồi kinh, chúng ta phải học cách thích ứng." Vân Trân nói, "Ngày tháng sau này còn dài, chàng cũng không thể lần nào đều cùng thiếp tiến cung đúng không? Chàng nên học cách buông tay, để thiếp tự đối mặt với những việc đó."
Huống chi nàng cũng không phải đóa hoa trong nhà ấm không chịu nổi mưa gió.
Đoạn đường này có bất ngờ có nguy hiểm.
Đến cuối cùng, không phải nàng đều vượt qua sao?
"Vậy nàng cẩn thận một chút.
Nếu gặp phiền phức gì, phải lập tức phái người báo ta biết."
"Vâng." Vân Trân gật đầu.
Sau đó, nàng liền theo người trong cung tới cung của Bạch Phi.
...
Bạch Phi triệu kiến, Vân Trân không quá kinh ngạc.
Dù sao ngày ấy ở đại điện, Bạch Phi đã giúp họ hai lần.
Nàng chỉ không biết lần này Bạch Phi tìm nàng là vì chuyện gì?
Rất nhanh, nàng đã gặp được Bạch Phi trong cung của bà ta.
Hành lễ xong, Bạch Phi cho cung nhân hầu hạ trong điện ra ngoài chờ.
Bên trong chỉ còn lại Vân Trân và Bạch Phi.
Vân Trân tiến lên bắt mạch cho Bạch Phi.
"Sao rồi?" Bạch Phi hỏi.
"Không có gì nghiêm trọng, chỉ cần uống thuốc là không sao." Vân Trân đáp.
Bạch Phi gật đầu, nhìn Vân Trân: "Trong lòng người hiện giờ có phải rất muốn hỏi bổn cung tại sao đêm đó lại giúp các ngươi hai lần đúng không?"
"Xin nương nương nói rõ."
Bạch Phi đánh giá nàng, mỉm cười: "Ngươi không cần lo lắng, ta giúp ngươi, chẳng qua vì ta quen mẫu thân ngươi mà thôi."
Vân Trân giật mình nhìn Bạch Phi.
Lúc này, Bạch Phi không còn tự xưng "bổn cung" nữa.
"Ta nói rồi, ngươi không cần sợ.
Tính ra, ngươi nên gọi ta một tiếng dì Bạch.
Năm đó, ta và mẫu thân ngươi rất thân nhau."
"Sợ rằng nương nương nhận lầm người rồi." Vân Trân bình tĩnh đáp, "Mẫu thân của Vân Trân chỉ là tiểu dân bình thường, không thể quen biết quý nhân như nương nương."
"Ngươi xem, ngươi còn đề phòng ta.
Người ta nói không phải dưỡng mẫu của ngươi, mà là mẫu thân của ngươi,