"Nương nương..."
Bích Diên chạy vào, bên cạnh còn dẫn theo Cốt Hùng mang đao.
Tô trắc phi thấy thế, trên mặt cũng không hề lộ chút kinh hoảng, ngược lại đánh giá Cổ Tát Cưu từ đầu tới đuôi một phen, sau đó phất tay với Bích Diên, bảo nàng ta lui ra, rồi hỏi Cổ Tát Cưu: "Ngươi là Cổ Tát Cưu, Cổ Tát Cưu là gì của ngươi?"
Cổ Tát Cưu khẽ cười, ngồi vào ghế trên bên cạnh: "Cổ Tát Vương là phụ vương của ta, ta là con trai thứ năm của Cổ Tát Vương.
Những kẻ ngoài cửa mới là phản đồ của tộc Cổ Tát."
"Một khi đã vậy, ngươi còn dám xuất hiện?"
"Ha ha ha..." Cổ Tát Cưu bật cười, trên mặt để lộ sự phóng đãng không kiềm chế được vốn thuộc về gã, "Tại sao lại không dám? Chẳng lẽ nương nương muốn giao ta ra?"
"Vì sao không?" Tô trắc phi nhàn nhạt hỏi.
Vân Trân nghe đến đây, không khỏi căng thẳng.
"Nương nương!"
Cổ Tát Cưu chỉ cười nói: "Người thông minh đều không thích lãng phí thời gian, hiện tại ta ở đây nói thẳng với nương nương, vị trí Cổ Tát Vương, Cổ Tát Cưu ta ngồi chắc rồi! Thậm chí toàn bộ bộ tộc Nam Hoang sớm muộn cũng quy phục dưới chân ta! Nếu lần này nương nương giúp ta, ngày nào đó ta nhất định sẽ đáp tạ!"
Dứt lời, trong phòng rơi vào an tĩnh.
Không biết qua bao lâu, Tô trắc phi chậm rãi phất tay với Vân Trân: "Ngươi lui xuống trước đi."
"A, tạm thời đừng đi vội." Vân Trân đang muốn ra ngoài, Cổ Tát Cưu liền ngăn lại, "Trân Nhi cô nương có ơn cứu mạng ta, cũng là người mấu chốt thúc đẩy hợp tác giữa chúng ta.
Ta nghĩ, nếu nương nương đã có ý hợp tác, vậy không bằng để Trân Nhi cô nương ở lại, chứng kiến hợp tác giữa chúng ta.
Người thấy thế nào?"
Lời này tuy hỏi Tô trắc phi, nhưng Cổ Tát Cưu lại nhìn Vân Trân.
Vân Trân nhìn ra hứng thú không chút che giấu từ trong mắt gã, nếu không phải tình hình không phù hợp, nàng thật muốn lại đâm đối phương mấy châm.
Tô trắc phi nhìn Cổ Tát Cưu, lại nhìn Vân Trân, gật đầu: "Được."
"Nương nương đúng là người sảng khoái." Cổ Tát Cưu