Bên ngoài lộn xộn.
Đám người vây quanh hai kẻ, trong đó có một người, nếu Vân Trân ở bên ngoài khẳng định có thể nhận ra.
Bởi vì kẻ đó chính là mưu sĩ Trang tiên sinh phản bội Triệu Húc.
Còn kẻ bên cạnh ông ta chính là nhi tử của đại vương phi tộc Cổ Tát - Cổ Tát Hổ.
Rất nhanh, đám người Cổ Tát Hổ đã lục soát hết sơn trang, nhưng chỉ tìm được phụ mẫu Tôn Thúy Châu.
"Sát mục, chỉ tìm được hai người này!" Thủ hạ giải phu phụ Tôn thị tới, dùng tiếng Cổ Tát nói.
Cổ Tát Hổ nghe vậy vô cùng tức giận, mắng chửi một hồi, rút đao trên eo hộ vệ, muốn chém về phía phu phụ Tôn thị.
Phu phụ Tôn thị sớm đã sợ tới nằm liệt dưới đất, không dám động.
Đúng lúc này, Tôn Thúy Châu không biết từ đâu bổ nhào tới, xin tha.
Cổ Tát Hổ không hiểu tiếng Vân Hán, quay đầu nhìn Trang tiên sinh bên cạnh.
Trang tiên sinh vuốt râu, hỏi Tôn Thúy Châu: "Các ngươi thật sự biết kẻ đó đi đâu?"
"Biết biết!" Tôn Thúy Châu vội đáp.
Dứt lời, nàng ta véo Tôn thị, bảo bà ta dẫn đường.
Tôn thị bị véo đau, lúc này mới hoàn hồn, lắp bắp nói khi nãy bà ta thấy hạ nhân trong sơn trang đều tới viện của Tô trắc phi.
Khi ấy, phu phụ bọn họ lo cho Tôn Thúy Châu, nên không quá để ý.
Nhưng trên thực tế, có hạ nhân khác giận chó đánh mèo lên người bọn họ, bảo Tôn Thúy Châu dẫn người Cổ Tát tới, cho nên cố ý nhốt họ trong phòng chất củi, bọn họ mới không đi qua.
Có điều, Trang tiên sinh mặc kệ nguyên nhân là gì, nghe Tôn thị nói như vậy, lập tức sai người ép họ, đi tới chủ viện của Tô trắc phi.
...!
Khi người trong mật thất nghe được tiếng bước chân và nói chuyện bên ngoài, Cổ Tát Hổ đang dẫn người lục soát khắp nơi, cuối cùng, bọn họ tỏa định mục tiêu ở Phật đường.
"Sát mục, không tìm được ám đạo!"
"Không phát hiện chốt mở!"
"Không tìm được!"
Người trong mật thất nghe kẻ bên ngoài huyên thuyên hội báo gì đó.
Mỗi một tiếng báo, trái tim của người bên dưới đều run rẩy