Lễ tang của Tử Thị tổ chức vào bảy ngày sau.
Hôm đó, Chiến Sơn Hà không mời nhiều người.
Chỉ có Vân Trân, Triệu Húc cùng mấy người thân thiết với gã tham dự.
Cả quá trình đều trầm mặc.
Trong trầm mặc, là bi thương.
Chiến Sơn Hà an táng thi thể Tử Thị ở sườn núi ngoại ô phía Bắc.
Bởi vì đó là nơi cao nhất gần kinh thành, lại hướng về Bắc địa.
Dù tương lai Chiến Sơn Hà đi đâu, chỉ cần ngẩng đầu, ánh mắt đầu tiên đều có thể nhìn thấy nàng.
Ánh mắt đầu tiên của nàng cũng có thể nhìn thấy gã.
...
Hôm ấy, từ sáng, thời tiết đã âm u.
Đến khi hạ táng Tử Thị, trời đổ mưa phù, thật giống như ông trời cũng đang khóc.
Tử Thị.
Vân Trân đứng trước mộ Tử Thị.
Nếu ngươi ở trên trời có linh, hi vọng ngươi có thể phù hộ ta nhanh chóng tra rõ nguyên nhân cái chết của ngươi.
Nếu thật sự có kẻ đứng sau lưng La Chước, cũng xin ngươi phù hộ ta mau chóng tìm ra kẻ đó, khiến hắn nợ máu phải trả bằng máu!
Dù có hay không, ta đều hi vọng linh hồn của ngươi có thể an giấc ngàn thu.
Ta biết, có lẽ ngươi sẽ không buông bỏ được Chiến tướng quân.
Nhưng ta ở đây cam đoan với ngươi, ta nhất định sẽ cố hết sức trợ giúp ngài ấy, hỗ trợ ngài ấy thoát khỏi nhà giam kinh thành này.
Kinh thành giống như con quái thú ẩn nấp trong đất, chỉ cần người nào bước vào kinh thành đều như bước vào bụng nó.
Có người có thể bình an rời đi, cũng có người lại bị nhốt ở đây mãi mãi.
Chiến trường của Chiến Sơn Hà không nên ở kinh thành.
Cho nên ngươi yên tâm, sau khi lễ tang kết thúc, ta sẽ cùng Túc Vương nghĩ cách giúp ngài ấy rời đi.
...
Trời đổ mưa to.
Lễ tang kết thúc, Chiến Sơn Hà ở lại.
Vân Trân nhìn mộ bia Tử Thị cùng nam nhân quỳ gối phía trước...
"Đi thôi." Lúc này, phía sau vang lên tiếng của Triệu Húc.
Vân Trân quay đầu, Triệu Húc đang đứng phía sau cầm ô che cho nàng.
"Bên phía phụ hoàng, ta sẽ cố gắng chu toàn.
Người của Liễu gia cũng đang nghĩ cách.
Chiến tướng quân sẽ không