Đệ đệ của La Chước như bốc hơi khỏi nhân gian, người Triệu Húc phái đi, một chút tung tích cũng không tìm thấy.
Tình huống như vậy chỉ có hai khả năng, một là bản thân gã đã rời khỏi kinh thành, hai là gã đã bị hạ độc thủ.
Đối phương xử lý quá sạch sẽ khiến thế gian này như chưa từng có người này.
Nếu là thế, vậy thì phiền phức rồi.
Manh mối từ phía đệ đệ La Chước tạm thời bị chặt đứt như vậy.
Ngoại trừ manh mối này ra, vẫn còn khách điếm.
Căn cứ theo lời lão bản khách điếm nói, sau khi nam tử trẻ tuổi kia vào khách điếm thì rất ít khi ra ngoài.
Ngày thường, cũng rất ít người tới tìm gã.
Chỉ có một nữ tử gần đây thường tới tìm.
Theo bức họa của La Chước, lão bản xác định người đến khách điếm Vân Khê chính là ả ta.
Chứng minh người đó là La Chước, đã nói lên rằng manh mối Phiến Nhu cho nàng là đúng.
Hành vi khác thường của La Chước ba tháng nay quả thật có liên quan tới đệ đệ thất lạc nhiều năm của ả.
Nhưng ngoại trừ chứng minh phương hướng họ điều tra không sai thì không thể chứng minh điều gì khác.
Hiển nhiên, nhân vật lớn đứng sau kia cũng là người cẩn thận, từ đầu tới đuôi, hắn đều núp trong tối, ngay cả liên lạc với tỷ đệ La Chước cũng tránh mục tiêu khá rõ ràng như khách điếm Vân Khê.
Nhưng nếu thật sự có nhân vật như vậy, khẳng định sẽ để lại dấu vết.
...
Qua thêm mấy ngày, Triệu Húc tới nói với nàng đã tìm được.
"Vụ án của đệ đệ La Chước?" Vân Trân mở to hai mắt.
"Đúng vậy." Triệu Húc gật đầu, "Hôm ấy trở về, ta đã nghĩ nếu đệ đệ của La Chước và khách điếm đều không có tin tức, vậy vụ án của đệ đệ La Chước liệu có để lại manh mối gì không.
Cho nên mấy ngày nay, ta đều ở Hình Bộ xem xét án mạng nửa năm nay.
Quả