Cả buổi cơm này mãi đến khi kết thúc, không ai trên bàn cơm nhắc lại Tử Thị.
Có điều lúc chia tay, Chiến Sơn Hà đột nhiên nói gã muốn đưa tro cốt của nàng về Bắc địa.
Trước đây gã an táng nàng ở sườn núi phía Bắc kinh thành.
Bởi vì kinh thành xem như cố hương của Tử Thị.
Người Vân Hán Quốc có câu, hồn về quê cũ.
Nhưng Chiến Sơn Hà không có cách nào chịu đựng cảnh xa cách với Tử Thị.
Gã muốn đưa nàng ấy đi, sau này dù đi đâu, hai người đều ở bên nhau.
...
Đêm đó, Chiến Sơn Hà uống say.
Triệu Húc uống cùng gã, cũng hơi say.
Chỉ có Vân Trân ngoại trừ một ly đầu tiên, nàng không còn chạm vào chén rượu.
Thật ra nàng không uống say, nhưng nàng lại cảm thấy mình hình như say rồi.
Nàng đột nhiên phát hiện, cho dù tìm được kẻ đứng sau kia thì có thể thế nào? Tử Thị vẫn không thể sống lại! Nhưng lúc này, ngoại trừ tìm ra tên hung thủ thật sự, Vân Trân không biết mình nên làm gì cho Tử Thị.
Sinh mệnh thật sự quá yếu ớt, lướt qua giây lát.
Mà lòng người lại sặc sỡ sắc thái, có màu sắc rực rỡ, cũng có màu đen.
Cuối hạ, Chiến Sơn Hà khởi hành rời khỏi kinh thành.
Cuối cùng, hắn chỉ mang theo một phần tro cốt của Tử Thị rời khỏi kinh thành.
Chiến Sơn Hà vừa đi, chuyện Vân Trân và Triệu Húc điều tra cũng có đầu mối mới.
Ở dã ngoại bọn họ tìm được một thi thể không ai nhận.
Dáng thi thể khá cao, cùng y phục mặc trên người rất giống đệ đệ của La Chước trong lời miêu tả của lão bản khách điếm.
Đồng thời, trên thi thể kia, bọn họ cũng phát hiện một miếng ngọc bội khắc chữ "La".
Vân Trân sai người đưa cho Phiến Nhu xác nhân.
Sau khi Phiến Nhu xác nhận, người trở về bẩm báo với Vân Trân, nói rằng ngọc bội kia thật sự là ngọc bội của La gia.
Ngọc bội vốn là một đôi, nửa miếng ở trên người La Chước, nửa còn lại ở trên người đệ đệ ả.
Bởi vậy, thi thể bọn họ phát hiện ngoài thành chính là đệ đệ của La Chước.
Đệ đệ của La