"Trước đi thỉnh an Đức Phi nương nương, sau lại tới cung của Bạch Phi nương nương bắt mạch." Vân Trân trả lời.
"Ta không ngờ Vân phi lại qua lại với Bạch Phi đấy?"
Vân Trân nhìn Triệu Ngọc Nhung, nụ cười trên mặt không hề thay đổi: "Công chúa không phải thần tiên, không phải mọi chuyện trên thế gian này công chúa đều có thể biết."
Triệu Ngọc Nhung híp mắt: "Đúng rồi, chuyện Thanh Hiếu huyện chúa chết ở hôn lễ, bổn công chúa cũng nghe nói.
Bổn công chúa vốn định đi bái tế, không ngờ lại cảm nhiễm phong hàn, không thể ra ngoài.
Lần sau Vân phi tảo mộ cho Thanh Hiếu huyện chúa, nhớ nhắc bổn công chúa một chút, bổn công chúa cũng qua đốt cho nàng ấy nén nhang."
Ánh mắt Vân Trân trầm xuống.
"Công chúa gọi sai rồi.
Tử Thị đã gả cho Chiến tướng quân, hiện giờ công chúa nên gọi nàng ấy là Chiến phu nhân.
Dù nàng ấy còn sống hay đã chết, thân phận đều sẽ không có gì thay đổi."
Vân Trân vừa dứt lời, ánh mắt Triệu Ngọc Nhung liền hiện lên một tia tàn nhẫn.
Nàng ta trừng mắt nhìn Vân Trân.
Vân Trân không chịu yếu thế, cũng nhìn lại.
"Trời nóng, Vân phi nhớ bảo trọng." Nói xong, Triệu Ngọc Nhung dẫn người bỏ đi.
Vân Trân đứng tại chỗ nhìn theo thân ảnh Triệu Ngọc Nhung đi xa dần.
Bốn năm trước, thời điểm rời khỏi kinh thành, nàng và Triệu Ngọc Nhung đã xé rách mặt ngoài bình tĩnh.
Nàng biết, Triệu Ngọc Nhung hận không thể giết chết nàng.
Không chỉ vì nàng biết bí mật của Triệu Ngọc Nhung, nguyên nhân trong đó còn có liên quan tới Ngụy đại ca.
Nhưng Triệu Ngọc Nhung lại không dám trực tiếp xuống tay với nàng.
Bởi vì nàng ta biết Vân Trân khống chế bí mật lớn nhất của mình.
Một khi bí mật kia bại lộ, Triệu Ngọc Nhung chẳng khác nào mắc vào tội khi quân.
Tu hú chiếm tổ nhiều năm như vậy, càng hưởng thụ thân phận hiện giờ, Triệu Ngọc Nhung sẽ càng sợ hãi mất đi.
Có điều bản thân nàng ta cũng hiểu, chuyện năm đó chính là nhược điểm trí mạng của nàng ta.
Mà Vân Trân cũng sẽ không dễ dàng nói ra chuyện đó.
Bởi vì một khi chân tướng