Cứ thế, bỏ lỡ thời gian tốt nhất để cứu Vương Tân Vũ.
Hiện tại, cung nữ kia đã bị Hình Bộ tạm giam.
Triệu Húc cũng không thể gặp mặt.
"Chắc là sắp định án." Triệu Húc nói, "Phụ hoàng đã hạ tử lệnh, Hình Bộ không dám kéo dài thời gian."
Ý của lời này chính là đến kỳ hạn, cho dù vụ án không phải tự sát cũng phải biến thành tự sát.
Bởi vì Hình Bộ muốn giữ mạng, cũng muốn giữ cái mũ ô sa trên đầu mình.
Do vậy, nếu Vân Trân muốn biết rõ vụ án này, nhất định phải trong kỳ hạn một tháng tra được chứng cứ hữu dụng, ít nhất có thể chứng minh không phải Vương Tân Vũ tự sát!
Nhưng trong tay nàng không có manh mối.
Nàng không được tiếp xúc với đương sự, cũng không đến gần hồ sơ vụ án.
Điều duy nhất nàng có thể làm chính là tiến cung, đến nơi xảy ra chuyện xem xét hiện trường, có lẽ có thể tìm được vài chỗ người khác không chú ý tới.
Vân Trân nói suy nghĩ của mình với Triệu Húc.
Triệu Húc gật đầu: "Ta đi cùng nàng.
Nếu gặp ai, ta còn có thể giúp nàng ứng phó."
"Được." Vân Trân mỉm cười.
Đây có lẽ chính là sự tôn trọng lẫn nhau.
Nàng muốn điều tra cái chết của Vương Tân Vũ, Triệu Húc không hỏi nàng lý do, trực tiếp đồng ý, hơn nữa còn muốn đích thân đưa nàng đi.
Đây có lẽ chính là tin tưởng.
Hai ngày sau, Triệu Húc nói mọi việc đã chuẩn bị xong, hôm nay có thể đưa nàng tiến cung.
Vân Trân gật đầu.
Bọn họ đưa A Linh tiến cung.
Bọn họ dùng cớ đưa A Linh đi thỉnh an Đức Phi, hoàng đế và Thái Hậu.
Vào cung rồi, bọn họ đi thỉnh an Thái Hậu trước.
Mấy năm nay, sức khỏe Thái Hậu ngày càng kém, đa số thời gian đều tĩnh dưỡng.
Bởi vậy lần này họ tới, vẫn không gặp được Thái Hậu.
Thái Hậu chỉ phái ma ma bên cạnh nói họ về đi.
Rời khỏi chỗ Thái Hậu, bọn họ tới cung của hoàng đế.
Từ khi Bạch Phi mang thai, tinh thần