Thời điểm ở trong cung, Hắc đại nhân bị rất nhiều quy tắc gò bó.
Sau này tới thôn trang, nó được lười nhác tùy ý.
Có điều, lý do lớn hơn vẫn là bản thân Hắc đại nhân cũng đã lớn tuổi.
Đối với một con mèo, tuổi của nó đã rất già rồi.
Già rồi, thì không muốn vận động nhiều.
Gần đây, Hắc đại nhân càng lười biếng.
Hạ nhân được phái tới thôn trang chăm sóc Hắc đại nhân là người có kinh nghiệm, thấy Hắc đại nhân như vậy, liền biết thời gian của nó không còn nhiều.
"Mấy ngày nữa thiếp đi thăm nó." Vân Trân nói.
Lòng nàng thật sự áy náy.
Nàng không ngờ bản thân lại quên Hắc đại nhân lâu thế.
Trước đây thân bất do kỷ rời khỏi kinh thành, nàng cũng không biết mình còn sống được bao lâu.
Sau đó tới Bắc địa, lại có quá nhiều chuyện cần phải nhọc lòng.
Đầu tiên là mang thai, kế tiếp là tới núi Kỳ La tìm đại phu trị bệnh, tiếp theo là người Nhung xâm lược, chiến loạn...
Sau nữa là trở về, hôn sự của Tử Thị, Tử Thị chết, Vương Tân Vũ chất...
Nàng đã lâu không nhớ tới Hắc đại nhân.
Nếu không phải Triệu Húc đột nhiên nhắc tới, chỉ sợ mãi đến khi Hắc đại nhân qua đời nàng cũng sẽ không chủ động nhớ tới nó.
Nàng và Hắc đại nhân quen nhau khi ở Nam Hoang.
Từ ánh mắt đầu tiên, nàng đã biết nó là con mèo hiểu người.
Thời điểm nàng rời khỏi Nam Hoang, trở về kinh thành, Hắc đại nhân cũng đi theo.
Sau khi tiến cung, Hắc đại nhân cũng tiến cung...!Là nàng đưa nó từ Nam Hoang tới kinh thành, hiện tại, nàng lại quên nó.
Nếu nói không áy náy, đó là chuyện không thể.
"Thật ra nàng không cần áy náy." Triệu Húc giống như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, "Nghe nói Hắc đại nhân ở biệt trang sống rất tốt."
Vân Trân lắc đầu.
Nàng biết Triệu Húc đang an ủi mình.
Nhưng trên thực tế, dù có tìm bao nhiêu cái cớ, nàng thật sự đã bỏ rơi Hắc đại nhân.
"Mấy ngày nữa ta cùng nàng đi thăm Hắc đại nhân." Triệu Húc nói, "Đừng nghĩ nhiều nữa,