"Đa tạ ngươi." Hiền Phi mỉm cười, "Vậy hiện tại, ngươi nói tất cả chi tiết về vụ án kia cho ta biết đi.
Ta phải đi gặp bệ hạ trước khi người của Hình Bộ tiến cung."
"Được." Vân Trân gật đầu.
Kế tiếp, nàng chia sẻ với bà kết quả điều tra mấy ngày nay.
Nàng và Triệu Húc ở Ngự Hoa Viên gặp cung nữ kia, từ thị nữ bên cạnh Vũ vương phi và thôn dân đã chết tìm được chỗ giấu thi thể của Nhung Nhung công chúa...
Có vài chỗ, đến cuối cùng vẫn cần thay đổi một chút.
Dù sao từ chuyện Vân Trân vạch trần chuyển sang Hiền Phi...!Động cơ của họ hoàn toàn khác nhau.
Trao đổi xong, nửa canh giờ đã qua.
Vân Trân còn cần trở về thương lượng với Triệu Húc, cho nên vội cáo từ.
Nàng hẹn với Hiền Phi gặp mặt ở ngoài Ngự Thư Phòng của hoàng đế.
Vân Trân vội vã xuất cung.
Trên đường, tâm trạng nàng vô cùng phức tạp.
Rất nhiều chi tiết nàng không kịp suy nghĩ.
Có lẽ cũng chỉ là trong tiềm thức, không có suy nghĩ.
Nàng nôn nóng muốn trở về.
Hiện tại, bọn họ phải chạy đua với thời gian.
Chờ nàng về tới Túc Vương phủ, Triệu Húc đã chuẩn bị xong.
"Kế hoạch có thay đổi." Vừa trở về, đây là câu đầu tiên Vân Trân nói.
Triệu Húc sửng sốt, ngay sau đó bình tĩnh lại, dò hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì.
"Người tố giác vụ án kia hiện giờ sẽ là người khác.
Thiếp đã nói rõ với bà ấy, bà ấy sẽ ở ngoài Ngự Thư Phòng của bệ hạ chờ chúng ta." Vân Trân nói.
"Là ai?" Triệu Húc hỏi.
"Hiền Phi nương nương."
Triệu Húc kinh ngạc.
"Chuyện này nói ra thì rất dài." Vân Trân nôn nóng nhìn hắn, "Trước mắt hai ba câu không thể giải thích rõ ràng.
Chờ chuyện này kết thúc, thiếp sẽ nói nguyên nhân trong đó cho chàng nghe."
"Được." Vân Trân gật đầu.
Đứng trước thỉnh cầu của Vân Trân, hắn xưa nay đều rất khó cự tuyệt.
"Hiện tại có vài câu khẩu cung cần sửa lại." Vân Trân nói.
...!Được tại (