"Triệu Kỳ! Tiểu nhân đê tiện nhà ngươi!"
"Triệu Kỳ, ngươi có ngày hôm nay, tất cả đều do Vương gia bọn ta cho ngươi! Lúc này ngươi lại có hành vi như thế, đúng là khiến người ta khinh thường!"
"Bạch nhãn lang! Ngươi là tên bạch nhãn lang!"
Người Vương gia mắng chửi Triệu Kỳ.
Vương Hoàng Hậu trừng mắt nhìn Triệu Kỳ, lại nhìn Triệu Hi.
Bà ta biết Vương gia hôm nay sợ là xong rồi.
Nhưng dù có chết, bà ta cũng không thể để tên phản đồ, sói con của Thịnh gia kia sống quá nhẹ nhàng.
"Đức Phi, Túc Vương, hai người còn ngây ra đó làm gì!" Vương Hoàng Hậu quay đầu nhìn Đức Phi và Triệu Húc, "Chẳng lẽ hai ngươi cũng muốn noi theo tên bất hiếu này, giết bổn cung và người Vương gia để tỏ lòng trung thành với sói con Thịnh gia kia hả?"
Trước khi chết, Vương Hoàng Hậu đẩy Triệu Húc và Đức Phi ra.
Ngay lập tức, ánh mắt mọi người ở hiện trường đều hướng về phía Triệu Húc và Đức Phi.
Vừa rồi thời điểm Vương Tử Anh giết phụ thân mình, Triệu Kỳ giết Triệu Ngọc Dao, Triệu Húc đã đứng cùng Vân Trân và Đức Phi.
Thị vệ họ dẫn theo cũng đã bảo vệ xung quanh họ.
Nhưng dù thế, người của họ cũng rất khó địch lại người của Triệu Hi.
Lúc này, Vương Hoàng Hậu thành công dời sự chú ý.
Vân Trân thấy Triệu Hi cũng nhìn họ.
Triệu Hi khẽ cười, đôi mắt liễm diễm đào hoa cười như không cười đảo qua Vân Trân, cuối cùng dừng lại ở chỗ Triệu Húc.
"Chư vị ở đây hôm nay nếu muốn sống thì dùng đầu của người Vương gia và hoàng tộc Triệu thị đổi đi." Triệu Hi mỉm cười, "Người Vương gia muốn sống có thể dùng đầu người Vương gia khác và hoàng tộc Triệu thị tới đổi.
Hoàng tộc Triệu thị muốn sống cũng có thể đổi bằng đầu của người Vương gia và hoàng tộc Triệu thị khác.
Những người còn lại muốn sống, bắt buộc phải dùng đầu của chúng để đổi.
Cuối cùng, dù các ngươi giết ai, muốn giữ mạng, trong tay bắt buộc phải có một cái