"Ta cần vào trong núi tìm chút đồ ăn, ngươi đi cùng ta." Nha Sát tới trước mặt Vân Trân, nói.
Vân Trân nhìn nàng ấy, lại nhìn Triệu Hi đã ghé vào bàn ngủ ở nơi xa.
Nàng đoán Nha Sát có lẽ không yên tâm để nàng ở lại bên cạnh Triệu Hi, nên mới mang nàng theo.
"Đi thôi." Vân Trân kéo áo khoác trên người, nói với Nha SÁt.
Trong núi, trời cũng đổ tuyết.
Có điều buổi sáng, tuyết đã ngừng, nhưng trên mặt đất vẫn phủ một tầng tuyết dày.
Xung quanh không người, mọi thứ đều tĩnh lặng, giữa trời đất trắng xóa dường như chỉ có Vân Trân và Nha Sát đi trên nền tuyết.
Võ công của Nha Sát lợi hại, công phu đi săn cũng vô cùng lợi hại.
Nàng ấy dẫn theo Vân Trân chỉ là không muốn để nàng ở riêng với Triệu Hi, sợ nàng gây bất lợi với hắn, chứ vốn dĩ không định Vân Trân hỗ trợ.
Bởi vậy, bản thân Vân Trân cũng mừng rõ.
Đông tới rồi.
Rất nhiều động vật trong núi đều đã ẩn nấp.
Có vài con mặc kệ rét lạnh ra ngoài hoạt động, để Nha Sát tìm được cơ hội.
Không bao lâu, nàng đã săn được một con gà rừng và mấy con chim sẻ.
Chim sẻ thì dễ tìm, nhưng gà rừng lại khó bắt.
Vân Trân không ngờ Nha Sát lại bắt được nhanh như vậy.
Trong lúc Nha Sát đi săn, nàng cũng hái hái ít quả, rau dại sinh trưởng trên nền tuyết.
Nàng không vô dụng như Nha Sát nghĩ.
Ngược lại, thời còn niên thiếu, có mấy năm nàng thường xuyên theo sư phụ Độc Thủ Y Tiên của nàng ra ngoài.
Sư phụ của nàng là người kỳ lạ, không thích những nơi náo nhiệt.
Mấy năm đó, chỗ nào hẻo lánh khó đi, ông ấy đều tới.
Trừ khi nghiện rượu, cần uống rượu, ông mới tới nơi đông người.
Cho nên rừng núi đối với Vân Trân mà nói không tính là xa lạ.
Thời điểm theo Độc Thủ Y Tiên ra ngoài, nàng cũng nhận biết không ít trái cây và rau dại có thể ăn.
Nha Sát trở về, thấy nàng ôm đống đồ trong lòng ngực.
Nàng ấy không nói