Đốc đốc đốc...
Xe ngựa lệch khỏi quỹ đạo, tiến vào rừng sâu.
"Vân phi nương nương, mời xuống xe."
Lúc này, có người mở cửa xe ngựa ra.
"Đây là đâu?" Vân Trân ngồi bên trong, không cử động, chỉ nói, "Bổn cung nhớ Thái Hậu từng hứa với bổn cung sẽ đưa bổn cung tới một nơi an toàn."
Hiển nhiên cánh rừng hoang tàn vắng vẻ này không phải nơi an toàn gì, ngược lại càng giống nơi chôn xác người.
"Vân phi nương nương nói đùa.
Rõ ràng Thái Hậu nương nương nói sẽ đưa Vân phi nương nương tới đây, mời nương nương xuống xe ngựa." Ánh mắt người bên ngoài trở nên âm trầm.
Người bên trong nhíu mày, đỡ vách xe đi xuống.
"Các ngươi muốn làm gì?"
Vân Trân xuống xe, nhìn hai người đứng trước mặt nàng.
Một là xa phu, một là người Tô Thái Hậu an bài tiếp ứng nàng.
"Bọn ta làm gì sao?" Kẻ tiếp ứng và xa phu nhìn nhau, trầm giọng, "Đương nhiên là tiễn nương nương người lên đường."
Người nọ nói xong, liền rút bội đao trên eo, chém về phía cổ Vân Trân.
Vân Trân đứng tại chỗ, không nhúc nhích, giống như bị dọa tới choáng váng, quên có phản ứng.
Mắt thấy thanh đao kia sắp chém lên cổ Vân Trân...
Đúng lúc này, một cục đá từ xa bay tới bắn vào thanh đao kia, thanh đao rơi xuống đất.
"Ai?" Người kia quay đầu, cảnh giác nhìn xung quanh.
Xa phu cũng rút roi ra.
Rất nhanh, trong bóng đêm có vài người xuất hiện.
"Các ngươi là ai?" Người của Tô Thái Hậu hỏi.
"Người muốn mạng các ngươi!" Người dẫn đầu nói.
Dứt lời, mấy người phía sau lập tức tấn công người của Tô Thái Hậu.
"Vân cô nương." Người dẫn đầu tới trước mặt Vân Trân.
"Ừ, các ngươi tới rồi." Vân Trân gật đầu với họ.
Người trước mắt không phải ai khác, mà chính là Hữu hộ pháp phụng lệnh Lệ Vô Ngân tới đây và những giáo chúng của U Minh giáo ở phân bộ kinh thành.
Sau khi đưa ra lựa chọn trước mặt