Nghe tới bốn chữ "lật lại bản án" nói ra từ miệng Triệu Húc, Vân Trân khiếp sợ, không dám tin được.
Căn phòng rơi vào tĩnh mịch.
Rất nhanh, Triệu Húc lần nữa lên tiếng: "Ta đã từng xem hồ sơ bản án có liên quan tới Tham Lang."
Lúc này, Triệu Húc đã không còn tự xưng "Trẫm".
Có lẽ hắn nhận ra rằng Vân Trân hình như thật sự muốn ra đi.
Điều này khiến trái tim hắn bắt đầu căng thẳng, bắt đầu hoảng loạn.
Hắn phải dùng mọi cách ngăn cản khả năng đáng sợ này.
Vân Trân nhìn hắn.
"Năm đố thời điểm hoàng bá phụ xử lý Tham Lang, thật ra chứng cứ Tham Lang mưu nghịch không hề đầy đủ.
Tham Lang mưu nghịch chỉ là một khả năng.
Người bên dưới hình như cũng chưa tìm được bằng chứng gì." Triệu Húc nói.
Hồ sờ hắn đọc đương nhiên rất bí ẩn, không phải người thường có thể xem được.
Đây là thứ sau khi hắn đăng cơ, vô tình phát hiện ở Tàng Thư Lâu cạnh Ngự Thư Phòng.
Ở đó có một ám cách, trong ám cách có hồ sơ thời điểm hoàng bá phụ của hắn thẩm tra xử lý "Tham Lang".
Khi xem xong mấy thứ này, Triệu Húc cảm thấy chỗ nào cũng có điểm đáng ngờ.
Nếu theo trình tự bình thường, năm đó hoàng bá phụ của hắn không nên chỉ dựa vào từng ấy chứng cứ mà định tội "Tham Lang.
Nhưng nếu ngẫm lại thân phận của hoàng bá phụ hắn...
Chuyện như vậy hình như không còn kỳ lạ nữa.
Đế vương.
Điều đế vương kiêng kị nhất chính là thần tử công cao hơn chủ.
Điều đế vương kiêng kị nhất chính là thần tử uy hiếp tới địa vị của mình.
Điều đế vương kiêng kị nhất chính là thần tử bản thân không khống chế được.
Nếu những chứng cứ đó là do người bên dưới phỏng đoán tâm tư của hoàng bá phụ hắn, cố ý trình lên...
Như vậy, chứng cứ "Tham Lang" phạm tội chẳng qua là cái cớ hoàng bá phụ của hắn diệt trừ "Tham Lang" mà thôi.
Dù một người có đứng ở vị trí cao tới đây, chỉ cần ông ta không muốn trở thành nơi bị mọi người công kích, nguyền