"Ngài không hiểu." Vân Trân lắc đầu, "Ngài không hiểu chỗ bế tắc thật sự giữa hai nhà chúng ta nằm ở đâu."
"Cái gì?" Triệu Húc sửng sốt.
Vân Trân mỉm cười.
Nhưng nụ cười kia quá chua xót.
Nàng có thể nói cho Triệu Húc nghe ân oán giữa gia tộc của Triệu Húc và Thịnh gia "Tham Lang" bọn họ.
Nhưng nói với Triệu Húc rồi thì có thể thế nào?
Hiện tại, thời gian sớm đã qua trăm năm.
Những người có ân oán gút mắt năm đó sớm đã qua đời.
Chi của Triệu Húc đã có bốn đế vương.
Giang sơn sớm đã là của họ.
Cho nên nhắc lại chuyện năm đó chỉ có tăng thêm phiền não cho Triệu Húc mà thôi.
"Lời nên nói ta đều đã nói." Vân Trân rút kiếm về, nói với Triệu Húc, "Giữa chúng ta không thể tiếp tục nữa, ta cũng sẽ không theo ngài hồi kinh.
Ta chỉ hi vọng ngài có thể niệm tình cảm ngày xưa của chúng ta, tha cho ta lần này, cũng coi như tha cho bản thân."
"Trân Nhi...!Nàng...!Thật sự phải tàn nhẫn như vậy sao?"
"Xin bệ hạ đừng khuyên bảo nữa, hãy để lại ấn tượng đẹp cuối cùng cho nhau đi." Nói tới đây, Vân Trân dừng một chút, "Sau khi bước ra khỏi khách điếm này, bệ hạ hãy quên ta đi.
Từ nay về sau, trên thế gian này không còn Vân Trân hay Trân Nhi nữa.
Còn A Linh...!Mong bệ hạ hãy chiếu cố nó, nuôi lớn nó thành người.
Mà ta không phải một mẫu thân đủ tư cách..."
Nàng thật sự nợ A Linh quá nhiều.
"Nàng..." Triệu Húc nhìn nàng.
Đúng lúc này, dưới lầu xảy ra tranh chấp.
Triệu Húc vội tới trước cửa.
Hắn đứng bên lan can nhìn xuống dưới, chỉ thấy đại đường dưới lầu không biết từ khi nào đã xuất hiện một đám hắc y bịt mặt.
Bọn họ thế tới rào rạt, đang đánh nhau với hộ vệ và ám vệ của Triệu Húc.
"Trân Nhi, hiện tại nàng đi theo ta..." Nhìn cảnh