"Oa, Hắc đại nhân!" Quả Nhi ở bên cạnh thấy vậy, liền cao hứng duỗi tay muốn sờ.
Nhưng Hắc đại nhân há có thể để người phàm tùy tiện chạm vào?
Hắc đại nhân từ trong rương nhảy dựng lên, vươn móng vuốt về phía mu bàn tay Quả Nhi.
Mắt thấy mu bàn tay của Quả Nhi sắp gặp chuyện, ngay lúc này, một bàn tay ở bên cạnh duỗi tới ôm lấy Hắc đại nhân vào lòng.
"Meo..."
Hắc đại nhân tức giận, quay đầu cắn đôi tay kia.
"Còn gây chuyện, không cho ngươi uống rượu nữa." Vân Trân uy hiếp.
Hắc đại nhân dừng lại, sau đó cất đi răng nanh vừa lộ ra, xoay đầu làm bộ không có việc gì mà liếm lông trước ngực.
"Trân Nhi, vẫn là ngươi có cách." Quả Nhi thấy vậy, không nhịn được mà đưa ngón cái lên.
Vân Trân tỏ vẻ bất lực.
Bây giờ làm sao mới tốt đây?
Bọn họ đã đi nửa ngày, ném Hắc đại nhân xuống, lỡ nó không tìm được đường về thì sao?
Mèo là động vật rất sợ lạnh, đặc biệt là mùa đông sắp đến.
Mùa đông, mèo chết đông ở bên ngoài nhiều hơn ba mùa còn lại rất nhiều.
Chẳng lẽ thật sự phải mang nó hồi kinh?
Sau khi nghe phiền não của nàng, Quả Nhi an ủi, nói vương phủ ở kinh thành cũng rất lớn, lén nuôi chắc không sao.
Nếu thật sự không được, có thể nhờ một bằng hữu của nàng ấy nuôi Hắc đại nhân.
Vân Trân nghe vậy, lúc này mới an tâm.
...!
Đoàn xe vừa đi vừa dừng, rốt cuộc cuối tháng mười một cũng đến kinh thành.
Vân Trân vén màn xe ngựa nhìn tường thành nơi xa.
Vào đông, tường thành bị phủ một tầng tuyết trắng, trong gió lạnh phá lệ tiêu điều lại lạnh băng.
Sáu năm.
Sáu năm trước, nàng xuyên đến thế giới này, từ dưới cổng thành này rời đi.
Sáu năm sau, nàng lần nữa trở về, giống như la bàn số mệnh dạo một vòng, cuối cùng vẫn trở về khởi điểm.
Xe ngựa đạp nền tuyết lăn bánh về phía trước.
Vân Trân vừa định buông rèm, bỗng nghe phía sau truyền tới tiếng ồn ào, theo đó, có một đội nhân mã xông về bên này.
"Tránh ra, tránh ra!"
Người trên lưng ngựa quơ roi, thái độ