Rất nhanh, người của gã đã bao vây đoàn xe.
Người bên đường thấy vậy, gấp gáp tản đi.
"Trên xe, thực thời thì ngoan ngoãn bò xuống cho bổn thiếu gia!" Vương Tử An rút đao trong tay hộ vệ ra, dậm chân, vô lại vỗ vỗ xe ngựa của Tô trắc phi.
"Lớn mật!" Triệu Húc từ chiếc xe ngựa phía sau chui ra, giận quát.
Phía sau hắn không xa, Ngụy Thư Tĩnh cũng xoay người xuống ngựa, chú ý tình hình bên này.
"Hả?"
Vương Tử Anh nhướng mày, mặt lộ vẻ khó tin, giống như căn bản không ngờ lại có kẻ dám đối nghịch với gã.
Người bên cạnh gã cũng cười ha ha, cảm thấy người đối diện thật sự không biết tự lượng sức mình.
Vương Tử Anh mang theo đao đi về phía Triệu Húc, khinh thường đánh giá Triệu Húc từ đầu tới chân: "Ngươi là ai? Đồ nhà quê đến từ thôn nào? Dám nói chuyện với tiểu gia như thế hả?"
"Ha ha ha...!Đồ nhà quê, đồ nhà quê!"
"Nhìn dáng vẻ hắn, có lẽ là lần đầu tới kinh thành.
Bằng không sao công tử nhà ta cũng không biết?"
"Nè nè nè, công tử nhà ta đang hỏi ngươi đấy? Ngươi câm hả?"
...!
Đám người phía sau Vương Tử Anh cũng trào phúng theo.
"Đúng là đồ nhà quê, ha ha ha..." Vương Tử Anh cười đến ngã ra sau.
Triệu Húc đứng yên tại chỗ, nhíu mày.
"Nè! Ngươi rốt cuộc từ đâu tới...!A..."
Người của Vương Tử Anh xông tới, muốn đẩy hắn, nhưng tay hắn vừa đụng vào Triệu Húc liền bị Triệu Húc bắt lấy, trở tay gập lại, lập tức truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Hiện trường an tĩnh lại.
Triệu Húc buông tay, người nọ ngã lăn xuống đất, đau tới thở hổn hển.
"Ngươi, ngươi..." Vương Tử Anh chỉ vào Triệu Húc, quả thật không tin kẻ này dám đụng vào người của gã, "Người đâu! Bắt lại cho ta! Bắt hắn lại cho ta!"
Vương Tử Anh nổi giận.
Vừa dứt lời, người gã mang theo sôi nổi rút đao, xông về phía Triệu Húc.
Lúc này, Ngụy Thư Tĩnh đứng cách đó không xa cũng phóng người lên, gia nhập cuộc chiến.
...!
Nhất thời, mọi thứ