Vân Trân nói xong, trong phòng an tĩnh rất lâu.
Nửa ngày sau, mới có người hỏi: "Tiểu chủ nhân, người không có cùng suy nghĩ với chúng ta sao?"
Mọi người nhìn nàng.
Vân Trân lắc đầu.
"Ta chỉ cảm thấy việc các ngươi làm cho "Tham Lang", cho Thịnh gia đã đủ nhiều.
Dù là ân, hay tình, hoặc là trung, tất cả đều trả đủ rồi.
Quãng thời gian kế tiếp các ngươi nên có cuộc sống của riêng mình.
Hiện giờ, hoàng tộc Triệu thị đã ngồi ổn giang sơn này, các bá tánh cũng an cư lạc nghiệp.
Chúng ta đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, nếu còn tiếp tục, vậy chỉ có hi sinh vô ích." Nói tới đây, Vân Trân dừng một chút, "Ta nghĩ, nếu phụ thân ta còn sống, ông cũng không hi vọng các ngươi lại vì ông mà hi sinh.
Vì bản thân các ngươi, vì người nhà của các ngươi, cũng vì phụ thân của ta, ta hi vọng các ngươi có thể dừng tay.
Tiền trên đảo này ta sẽ không lấy, ta sẽ để lại cho các ngươi.
Các ngươi cầm số tiền này, đi Nhung, đi Tái Bắc, đi đâu cũng được, chỉ cần sống tốt nửa đời sau."
Đây là nguyên nhân nàng tìm bảo tàng Thịnh gia.
Những thủ hạ "Tham Lang" này, cẩn thận nghĩ lại, cả đời họ đều bị hai chữ "Tham Lang" vây khốn.
Hiện tại đã qua nhiều năm, bọn họ nên làm chính mình rồi.
Không ai hi vọng bản thân sẽ sống trong máu me cả đời.
Cũng không ai hi vọng chính mình giết chóc cả đời, mãi sống trong thù hận, khiến người thân và bằng hữu cũng lo lắng hãi hùng theo.
Dù bọn họ nợ Thịnh Vân Lan, nợ Thịnh gia điều gì...
Mấy năm nay, việc họ làm đã đủ rồi.
Đây là quyết định của Vân Trân.
Nàng vốn dĩ không phải người Thịnh gia thật sự, không phải nữ nhi thật sự của Thịnh Vân Lan, bảo tàng ở trên đảo kia nàng không nên lấy.
Nàng đã có được thứ quan trọng nhất, chính là thân thể "Trân Nhi" này.
Cho nên nàng tuyệt đối sẽ không lấy bảo tàng.
Nàng không dùng được,