Tuyết đông tan.
Mùa xuân tới.
Bát gia mới ngồi thuyền quay lại đảo.
Trở về cùng ông ta còn có những thủ hạ "Tham Lang" ở Nhung.
Con thuyền đánh cá kia tổng cộng đi ba lần mới đưa mọi người lên đảo.
Lần này có khoảng trăm người.
Trong số bọn họ, đa phần đều chưa từng gặp Vân Trân, nhưng họ không hề xa lạ về nàng.
Ban đầu vì nàng là người bên cạnh Triệu Húc, sau này vì nàng là nữ nhi duy nhất của Thịnh Vân Lan.
Vân Trân và Miến Đà Loa ở trên đảo hơn hai tháng, đã tìm được tòa nhà hoang phế kia.
Nhưng Quy Vân Trang dù sao cũng hoang phế nhiều năm.
Mấy người bọn họ nhân lực hữu hạn, có những nơi đã tổn hại vô cùng nghiêm trọng.
Bọn họ chỉ có thể quét tước nơi có thể cho người ở.
Hiện tại, trên đảo lại tới hơn trăm người.
Mọi người cùng chia nhau làm việc, chưa đến nửa tháng, Quy Vân Trang trên cơ bản đã khôi phục bộ dáng ban đầu.
"Tiểu chủ nhân, biển hiệu Quy Vân Trang này vốn là chủ công tự tay viết." Có thủ hạ nói với nàng, "Hiện giờ nhà mới xây lại, người đề bút đi."
Người nọ nói xong, những người khác liền phụ họa theo.
Vân Trân thoái thác không được, đành phải đồng ý.
Thật ra đã lâu rồi nàng không luyện chữ.
May mà có vài thứ đã đi vào xương cốt, tuy rằng lâu rồi không luyện tay, có hơi xa lạ, nhưng luyện tập một chút liền tìm được cảm giác ngày xưa.
Rất nhanh, Vân Trân đã lần nữa viết xuống biển hiệu ba chữ Quy Vân Trang.
Quy Vân Trang lại có người.
...
Cuối cùng, qua thương lượng, người của "Tham Lang" quyết định định cư trên đảo nhỏ này.
Với họ mà nói, nhà ban đầu ở đâu, bọn họ sớm đã quên.
Nhưng nơi này lại có ý nghĩa khác.
Mà thủ hạ còn lại vốn thân như huynh đệ tỷ muội.
Mọi người ở bên nhau cũng có thể chiếu cố.
Lúc này, Vân Trân có suy nghĩ muốn rời đi.
Nhưng nàng còn chưa