"Tiểu chủ nhân, bọn ta phải về rồi." Người phụ trách tiễn bọn họ nói.
"Thuận buồm xuôi gió." Vân Trân gật đầu.
"Người cũng đi đường cẩn thận."
Sau khi bọn họ trở về, đảo nhỏ sẽ bị phong bế.
"Ngươi cảm thấy bọn họ sống vậy thật sự tốt sao?" Lúc này, A Mãn đứng cạnh đột nhiên hỏi.
Vân Trân nghiêng đầu nhìn nó.
"Giống như con chim bị nhốt trong lồng sắt không thể bay lượn, không được tự do." A Mãn nói.
"Sao đệ biết bọn họ không được tự do?" Vân Trân hỏi lại, "Có lẽ với họ mà nói bên ngoài mới là nơi hung hiểm nhất.
Mà nơi đó mới là chốn tự do thật sự." Nói tới đây, nàng dừng lại, ánh mắt trầm xuống, "Chỉ cần trái tim đệ tự do, dù đi tới đâu, đệ đều tự do.
Nơi đó đối với họ là nơi thật sự giúp trái tim họ tự do."
A Mãn ngây ra một lúc.
Thời gian ba năm, A Mãn đã từ một tiểu hài nhi trở thành một thiếu niên.
Một lát sau, A Mãn lắc vai: "Ngươi không phải bọn họ, sao ngươi biết bọn họ tự do?"
"Vậy còn đệ? Đệ cũng không phải họ, sao đệ biết đối với họ nơi đó không phải tự do?"
...
Vân Trân phải đi rồi.
Nhưng nàng không biết mình nên đi đâu.
Nàng rời khỏi đất liền đã ba năm.
Thời gian ba năm, có rất nhiều thứ thay đổi.
Ví dụ như kinh thành, ví dụ như cố nhân.
Nàng trở về đất liền không bao lâu, liền nghe tin tức liên quan đến cố nhân trong kinh.
Các bá tánh đều nói đó là một vị hoàng đế tốt, tốt hơn trước kia.
Ba năm đăng cơ, trên cơ bản bá tánh của Vân Hán Quốc đều được ăn no, quan phủ cũng công chính hơn trước rất nhiều...
Hơn nữa trước đây Bắc địa gặp nạn tuyết, triều đình còn giảm miễn thuế ba năm.
Chuyện tốt nào cũng có, chỉ có một vấn đề...
Hắn đăng cơ tới nay đã hơn ba năm, nhưng vẫn không lập hậu.
Cho dù trong hậu cung của hắn đã có phi tần, nhưng