A Mãn đi rồi, Vân Trân cũng không có mục đích gì.
Đi đi dừng dừng, cứ thế vô tình tới Nhung.
Sau khi Triệu Húc đăng cơ, quan hệ giữa Vân Hán Quốc và Nhung đã không còn căng thẳng như trước.
Trước đây nàng chưa tới Nhung, luôn nghe người ta nói Nhung là nơi chưa được khai phá.
Ở đó, cuộc sống của con người vẫn rất đơn sơ nguyên thủy.
Nhưng chờ nàng tới Nhung, mới phát hiện những gì nghe nói trước đây khác xa hiện thực.
Nếu xét về độ phồn hoa, quả thật kém hơn kinh thành, kém hơn Giang Nam, thậm chí kém hơn Quán Châu.
Nhưng nếu nói điều kiện của nó chỉ đơn sơ như trong truyền thuyết, đó là giả.
Tuy ở Nhung không có thành trấn phồn hoa như Vân Hán Quốc, nhưng không đến mức tệ như vậy.
Người ở đây thậm chí còn chưa từng có cuộc sống "ăn tươi nuốt sốt".
Vân Trân ở Nhung một năm.
Trong một năm này, nàng hầu như đã đi qua các ngọn núi nổi danh.
Có lẽ tới Nhung rồi, bản thân đột nhiên có ý tưởng.
Nhìn những ngọn núi cao vời vợi, nàng không nhịn được mà muốn chinh phục.
Nhung có tổng cộng chín ngọn núi cao, nhưng cuối cùng, nàng dừng chân ở ngọn núi thứ tám.
Bởi vì hôm đó, thời điểm định leo lên ngọn núi trước mặt, nàng đột nhiên phát hiện thật ra đứng dưới ngắm cảnh cũng rất tuyệt.
Nếu phong cảnh dưới chân núi đã khiến nàng cảm thấy mỹ mãn, nàng sao còn phải cố sức trèo lên?
Phong cảnh trên đỉnh núi chắc chắn đẹp hơn dưới chân núi sao?
Lúc trước nàng đã vượt qua bảy ngọn núi.
Mỗi lần đều tiêu rất nhiều lộ phí.
Ban đầu, nàng còn cảm thấy bất ngờ, cảm thấy được chinh phục.
Nhưng khi leo lên ngọn núi thứ tư, khoái cảm chinh phục dần không còn mãnh liệt như trước.
Lại nhìn phong cảnh xung quanh, đơn giản là phóng mắt nhìn ra xa.
Đứng ở nơi tối cao, có thể nhìn đến nơi