"Các ngươi chờ đó! Cô mẫu ta tuyệt đối không tha cho các ngươi!" Vương Tử Anh phẫn nộ để lại những lời này, theo thị vệ giữ thành rời đi.
Người xung quanh xem náo nhiệt cũng dần tan.
Triệu Húc nâng một hộ vệ bị thương ở bên cạnh dậy, sau đó đi về phía xe ngựa của Tô trắc phi.
"Mẫu phi, người đã đi rồi." Triệu Húc đứng bên ngoài xe ngựa, bẩm báo với người bên trong.
"Húc Nhi, vừa rồi con làm rất tốt.
Trải qua việc này, con hiểu được gì?"
Triệu Húc giật mình, ngẩng đầu nhìn tường thành nơi xa, lạnh giọng: "Đôi khi, lui một bước, đối phương chưa chắc đã cảm kích.
Mà hiện tại, nhi tử đã không còn đường lui."
Từ thời khắc quyết định hồi kinh, chuyện ngày hôm nay đã chú định.
Mà trong kinh thành, người lợi hại hơn Vương Tử Anh còn rất nhiều.
"Con chỉ nói một phần..." Trong xe ngựa, Tô trắc phi chậm rãi nói, "Chờ người khác khi dễ tới cửa mới phản kích, đó là cách ngu xuẩn nhất, người thông minh sẽ chọn cách đánh phủ đầu.
So với chờ kẻ khác tới hại con, còn không bằng chủ động xuất kích, ngăn cản tất cả nguy hiểm ở ngay trong nôi.
Hiện tại con và ta đã không còn đường lui, chỉ có thể chiến đấu mới có cơ hội sống sót.
Sau này, con không thể lại nương tay, chỉ có thể tàn nhẫn mới đi được đến cuối cùng.
Con, hiểu chưa?"
"Nhi tử hiểu." Triệu Húc nhắm mắt lại, đáp.
"Lên xe đi, chúng ta nên vào thành rồi."
"Vâng."
Dứt lời, Triệu Húc xoay người, định lên xe ngựa phía sau.
Nhưng gã vừa xoay người lại thấy Vân Trân và Ngụy Thư Tĩnh đứng cách đó không xa, đang ghé tai nhau nói gì đó.
Vân Trân đang nói chuyện như cảm nhận được gì, ngẩng đầu nhìn qua Triệu Húc bên này, nhưng chỉ thấy một góc áo biến mất sau chiếc xe ngựa.
"Ngụy đại ca, đa tạ huynh nhắc nhở, muội sẽ chú ý.
Được rồi, sắp xuất phát, muội cũng nên lên xe đây." Vân Trân quay đầu, nói với Ngụy Thư Tĩnh.
"Ừ." Ngụy